Chương 3

“... Lâm Giang tuyên bố báo động nhiệt độ nóng đầu tiên, mùa hè năm nay nhiệt độ không khí liên tục lên cao, tại đây chúng tôi nhắc nhở người dân khi ra ngoài thì chú ý nhiệt độ, đảm bảo bổ sung đầy đủ nước …”

Trên màn hình ti vi của Diêu thị hiện lên dự báo thời tiết gần đây nhất, nhưng rất nhanh nó đã đổi thành quảng cáo nước trái cây của công ty nào đó.

“Lúc này có một tin tức, chiều nay 4:30, Bắc Hoàn Đại Kiều đồng thời xảy ra một tai nạn giao thông liên hoàn…”

Bạch Duyệt Khê chợt ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đang chiếu tin tức kia.

Rất nhanh, di động của cô vang lên, là Phương Dao kinh hồn bạt vía báo cáo an toàn.

“Thật sự là làm tớ sợ muốn chết, hôm nay lúc đi giao hàng nếu không phải nghe cậu nói xong không đi đường bên kia, nếu không xe máy điện của tớ đã bị ép dẹp thành đĩa ném luôn.”

Thật sự là giống với ác mộng…

Nếu lần này Phương Dao bị đứt chân vì vụ tai nạn giao thông này, một khoảng thời gian sau đó cô ấy đều phải ở lại bệnh viện, vì chuyện cắt điện mấy ngày mà họ mất đi liên lạc.

Bây giờ may mắn không có chuyện gì.

Động viên Phương Dao xong, Bạch Duyệt Khê cúp điện thoại, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định.

Nếu giấc mơ của cô thật sự sẽ xảy ra vậy thì cô nhất định phải chuẩn bị thật tốt trước khi nó xảy ra! Trong nhà còn mấy con vật lắm lông đang chờ cô.

Nhớ lại nhiệt độ cực nóng trong giấc mơ, Bạch Duyệt Khê nắm chặt bàn tay. Cô tuyệt đối không muốn mất đi đám Nhóc Con giống như trong giấc mơ. Trong tay cô còn có một ít tiền tiết kiệm, nếu ở nhà thì cũng phải đầy đủ đồ dùng.

Đồ dùng sinh hoạt loại lớn và thực phẩm thì có thể gọi điện hoặc là liên hệ với người siêu thị mang đến tận nơi cho mình.

Bạch Duyệt Khê vừa xác định trình tự vừa điên cuồng đè nén ký ức trong đầu.

Sau khi cô tỉnh giấc thì sẽ quên đi phần lớn nội dung trong giấc mơ, rõ ràng giấc mơ cứ lặp đi lặp lại nhưng giờ phút này khi cô nghĩ lại thì lại quên rất nhanh.

“Đầu tiên là rất nóng, sau đó là cơn lốc, thủy triều, nạn sâu bệnh…” Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt.

Biệt thự của cô được núi bao quanh, địa thế cũng cao, vấn đề chính là nó ở vùng ngoại thành, mua đồ dùng cũng không tiện, trong nhà còn có các động vật, vật tư cũng rất quan trọng đối với cô!

Sống một mình ở biệt thự, bảo vệ dựa vào hệ thống theo dõi và kiểm tra xe, nếu xảy ra thiên tai, những thứ đó có đáng tin hay không cũng là một vấn đề.

Đây là nơi mà cô đã ở mười năm, cũng là gia đình duy nhất của cô cùng với mấy động vật, cho dù như thế nào thì cô cũng phải bảo vệ nó.

Hôm nay cô có thể mua các loại rau củ tích trữ, còn chưa mua được thực phẩm đông lạnh. Còn có các sản phẩm được quản lý chặt chẽ ở trên mạng chưa mua được, ví dụ như dao!

Một đống lớn các loại thịt được cô càn quét chất đầy xe, bò bít tết đông lạnh, sườn dê, đùi gà, tất cả đều trong trạng thái đông lạnh, thể tích tủ lạnh nhà cô có hạn, hôm nay chỉ có thể mua được chừng này.

Bạch Duyệt Khê lại xoay người tiến vào khu đồ bếp, chọn lựa một vài dụng cụ cắt gọt, đây là thứ mà cô có thể nghĩ đến đầu tiên, thứ vào tay nhanh nhất dùng làm vũ khí sắc bén phòng thân.

Nhanh chóng tính tiền về nhà, Bạch Duyệt Khê mang theo thú cưng của mình lên xe lần nữa, lúc này cô đi đến bệnh viện thú cưng gần nhà nhất.

Bởi vì trong nhà nuôi rất nhiều loại động vật nên ở bệnh viện Bạch Duyệt Khê cũng được coi là khách quen.

Cô gái ở quầy lễ tân thấy cô thì rất ngạc nhiên, tháng trước cô mới dẫn mấy thú cưng đến tiêm vắc - xin phòng bệnh.

“Phó viện trưởng Trương có ở đây không ạ? Tôi đến kiểm tra sức khỏe cho đám nhóc này.”

Phó viện trưởng bệnh viện này là bạn học trước đây của cô, ngoại trừ kiểm tra sức khỏe, Bạch Duyệt Khê còn cần chuẩn bị dược phẩm đầy đủ cho chúng nó.

Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hệ thống điện và internet đều hỏng hết, lúc đó muốn mua những thứ này cũng không thể mua được.

Không có chuyện ngoài ý muốn thì tốt, cô có thể giữ lại một ít để dùng, còn thừa thì cho các con vật trong nhà…

“Tại sao đột nhiên lại cần nhiều như thế, chuẩn bị ra ngoài chơi à?” Trương Khải Minh vừa kê đơn cho cô vừa chọc ghẹo: “Gần đây thời tiết nóng như thế, đi tránh nóng cũng tốt.”

Bạch Duyệt Khê không nói quá nhiều, chỉ bảo anh ấy cố gắng kê nhiều đơn thuốc thường dùng là được.

Trong một thời gian ngắn mà lấy nhiều thuốc cũng không dễ dàng, cô thành khẩn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đàn anh.”

Một số đồ cô có thể tích trừ từ trên mạng nhưng cô lại không có nhiều thời gian để kiểm tra tính thật giả của nó mà chỉ có thể đến bệnh viện mới lấy được nguyên một liều thuốc, mua ở trên mạng cũng không tốt lắm, đặc biệt là nhà cô nuôi nhiều loại động vật khác nhau.

“Cảm ơn gì chứ, cũng không phải em không trả tiền, mỗi năm cứu trợ động vật đi lạc cũng chỉ có em là tận lực nhất, đây đều là việc nhỏ ấy mà.”

Cuối cùng Trương Khải Minh đưa đơn thuốc cho y tá ở bên cạnh, “Tiểu Vương đi lấy thuốc cho em, em đi theo anh, đầu tiên cứ mang đám nhóc này đi kiểm tra sức khỏe đã.”

Nhà bọn họ nhiều thú cưng, l*иg sắt cũng có ba cái, l*иg cho vẹt, l*иg cho chuột bay, còn có một cái ổn định nhiệt độ không lớn, hơn nữa còn có l*иg cho mèo và chậu nước cho rùa, cuối cùng nhân viên công tác giúp cô mang những thứ này ra cho đám nhóc con.