Chương 30

Một tay Bạch Duyệt Khê chống rìu chữa cháy, cô dựa tường ngồi xuống dưới đất, biết trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không có cách nào ra khỏi nhà vào ban ngày.

Ánh mặt trời bình thường không hề xuất hiện, thay vào đó là loại ánh sáng chói mắt không có sinh vật nào có thể chống cự chính diện được.

Hậu quả khi đối diện trực tiếp với ánh sáng trắng có lẽ chính là sẽ như con chuột to như quả bóng rổ mà cô đã gϊếŧ.

Nếu ánh sáng này vẫn cứ xuất hiện vào ban ngày thì loại động vật biến dị này chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều.

“Tiếp đó những biến số ban đêm hẳn cũng sẽ tăng lên, xem ra phải tìm thời gian lên trên ba tầng lấy vật tư, hoặc là dọn lên hẳn, hoặc là dọn xuống.”

Dọn xuống toàn bộ là điều không thể thực hiện được, tầng hầm ngầm nhà cô không đủ để chứa hết vật tư của ba tầng, lúc ấy để có thể để nhiều đồ hơn một chút, Bạch Duyệt Khê đã tiến hành phân chia khu vực từng tầng một.

“Chờ trời tối phải lập tức dọn toàn bộ đồ trong tủ lạnh tầng một.”

Máy phát điện và khí lạnh trước mắt chỉ có thể cung cấp cho tầng hầm ngầm, cho dù như vậy, dựa vào tốc độ tiêu hao này thì căn bản không kiên trì được lâu.

Ba tháng, nửa năm, chẳng lẽ bọn họ sẽ luôn phải cuộn tròn trong tầng hầm ngầm sao?

Mà trên cây táo trong mơ của cô vẫn còn 6 quả chưa rơi xuống.

Đây thật sự là thiên tai sao…

Sửa sang lại tâm lý xong, cô không để bản thân nghĩ quá nhiều, cho dù tương lai phát triển như thế nào, ít nhất thì cô vẫn phải bảo vệ được những động vật nhỏ trong nhà.

Hơn nữa, cô sờ soạng làn da cánh tay dưới quần áo.

Trong nháy mắt bị ánh sáng trắng kia chiếu rọi, cô không còn cảm thấy đau đớn mãnh liệt như lần trước, có thể là bởi vì lần này cô không trực tiếp tiếp xúc với ánh sáng trắng, cũng có khả năng bởi vì trong nháy mắt kia, trên người cô đã xuất hiện một lớp da màu hồng nhạt như da rắn.

Trời cao không tuyệt đường người, cũng sẽ chăm sóc đến những động vật nhỏ may mắn.

Nói đến động vật nhỏ may mắn.

Bạch Duyệt Khê mở đèn pin lên, xem xét tình trạng của hồ ly trắng trong chuồng.

“Sao lại có cảm giác quen mắt thế nhỉ?’

Lúc nãy cô nhặt được con vật này ở bên ngoài tường rào, không có nguồn sáng, cô cũng không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện đây không phải con chó hồ ly ở bệnh viện thú cưng sao?

Cô kí©h thí©ɧ lỗ tai của hồ ly, cảm thấy không giống chó.

Là người nuôi thú cưng có đạo đức, việc đầu tiên cô nghĩ đến là nếu nuôi hồ ly ở nhà thì phải làm “Giấy chứng cho phép nuôi dưỡng động vật hoang dã”.

“Thật là ngốc, đã đến lúc này rồi sợ là nuôi gấu trúc vẫn còn hợp phép đấy chứ.”

Xác nhận đồ ăn và nước dành cho hồ ly đã đủ, trong thời gian ngắn sẽ không dễ hết, sau đó Bạch Duyệt Khê mới mở cửa tầng hầm ngầm ra.

Nhóm động vật nhỏ trong đó đã vây quanh cánh cửa, giống như đã sớm đợi cô.

Trước khi ra ngoài Bạch Duyệt Khê đã nói trước, bảo chúng nó yên lặng không được phát ra âm thanh, mấy nhóc nghẹn lâu vậy sợ rằng trước đó khi cô đánh con chuột kia đã lo lắng muốn chết nhưng cũng ngoan ngoãn không làm ra chuyện gì.

Con mèo Ba Tư Nhóc Con chạy đến chân Bạch Duyệt Khê cọ cọ, meo meo vài tiếng mềm mại. Nhìn dáng vẻ thì có vẻ nó có tinh thần hơn trước nhiều, dường như không nhìn ra trước đó đã bị thương.

Con vẹt Da Da ỷ vào bản thân có cánh liền trực tiếp bay đến trên vai cọ cọ mặt cô, chỉ có chuột bay nhỏ chậm hơn chút, trèo từ ống quần lên tay cô.

“Chị đã về rồi, khiến các em lo lắng rồi.”

Bạch Duyệt Khê luân phiên sờ đầu chúng, sau lại dìu già dắt trẻ, xách ba đứa nhóc đi đến vị trí bể cá, chuẩn bị mở hội nghị gia đình thường kỳ như bình thường.

Cô ở một mình rất lâu nên đã sớm có thói quen nói chuyện với động vật, cho dù bọn chúng không cách nào đưa ra ý kiến cho cô nhưng cô vẫn coi chúng nó là người mà đối xử.

“Nhựa đường trên tay Nhóc Con lúc trước có khả năng liên quan đến ánh sáng trắng, chị đã gϊếŧ một con chuột ở bên ngoài, nó to như một quả bóng rổ vậy, lúc trước Nhóc Con bắt nó sao?”

Mèo Ba Tư màu trắng to như một con chó cỡ nhỏ, có chút không phục cào cào ống quần của cô, kiêu ngạo meo meo hai tiếng.

Đại khái là thiếu chút nữa nó đã bắt được con kia rồi.

Bạch Duyệt Khê nhào nặn mặt của mèo Ba Tư như miếng bột, đối diện mũi nó cảnh cáo: “Mới chịu khổ xong đã quên mất rồi à?”

Sau khi được buông ra, mèo Ba Tư cọ cọ chân cô như làm nũng, chủ động nhận sai.

Lần sau sẽ không thế, meo.

Vẹt Da Da ở bên cạnh lập tức kêu cạc cạc, giống như đang cười nhạo nó không biết lượng sức mình.

Mèo Ba Tư lập tức ngẩng đầu lên cao gầm gừ, vẹt cũng không cam lòng yếu thế bắt đầu vỗ cánh, một mèo một chim nhanh chóng đối chọi, bị Bạch Duyệt Khê tay nhanh mắt lẹ kéo ra.

“Không được cãi nhau, tiếp tục nói chuyện chính.”