Chương 6.1: Đánh gãy tay cậu ta

Tối đến gió lộng, vẫn nên mặc đồ dày dặn một chút sẽ thoải mái hơn, nhưng Quyên Tử vừa nhìn thấy cô đã hét lên đầy ai oán: "Cậu mặc thế này sẽ bị mọi người cười chết luôn đấy. Chị gái à, mình xin cậu đấy, mặc váy đi."

"Được thôi. Nhưng mình sẽ mặc váy của mình, cái đó của cậu mà là váy à?"

Lý do khiến cô một mực từ chối mặc váy chính là Quyên Tử bắt cô mặc một bộ váy chỉ dài hơn qυầи ɭóŧ một tí tẹo.

Bùi Nhiên dám khẳng định chắc chắn rằng, chỉ cần cô dám mặc bộ váy này bước xuống lầu, Phương Tri Mặc sẽ dám đá cô về phòng, đóng cửa kéo rèm ngay lập tức.

"Hay là mình lấy kéo cắt bớt đi cho cậu nhé? Bộ trên người cậu dài quá rồi!"

"Không được, mặc ngắn quá, Phương Tri Mặc nhìn thấy sẽ không vui."

"Trời đất, anh em nhà cậu tình cảm quá nhỉ? Làm sao phải sợ Phương Tri Mặc như thế, hừ, nếu đổi lại là mình, anh trai mình không cho làm cái gì thì mình lại cứ phải làm bằng được đấy!" Quyên Tử oai phong lẫm liệt thay vào một chiếc váy denim chỉ to bằng bàn tay.

Bùi Nhiên nhìn mà không khỏi sợ hết hồn.

Dưới lầu, Phương Tri Mặc và Tưởng Minh đã đứng chờ một lúc lâu.

Người đi trước nổi danh yêu thương em gái, nếu không phải đích thân anh ấy đi theo thì sao lại nỡ để cô em gái xinh đẹp tuyệt trần của mình xuất đầu lộ diện được chứ? Anh ấy chỉ hận không thể giấu cô thật kỹ, đề phòng mấy tên sắc lang nhòm ngó. Người đi sau lại bày ra vẻ mặt khổ sở, đời này của Tưởng Minh được sinh ra là để trả nợ cho Quyên Tử, cô em gái này tinh thông đủ kiểu ăn chơi đàn đúm, nhưng nhất quyết không chịu học hành, vì được tham gia buổi tụ tập này mà thậm chí còn la lối om sòm, ngồi lỳ ở sofa gào thét cả nửa ngày trời.

Làm gì có ai dắt em gái mình tham gia tụ tập, hai người họ cũng được xem như tiên phong, cũng không biết sau này có thể trở thành xu hướng thịnh hành không nữa.

Sự thật đã chứng minh, không nghe lời anh trai sẽ gặp xui xẻo.

Quyên Tử bị Tưởng Minh bắt được ngay tại chỗ, lập tức túm cổ cô ấy nhét vào cầu thang lên lầu.

"Cút về phòng thay váy khác cho anh!" Tưởng Minh nổi trận lôi đình.

Mẹ nó, cái váy đấy mới có bao nhiêu vải chứ? So ra còn nhỏ hơn cả khăn mặt của anh đây.

Quyên Tử đáng thương chỉ biết trơ mắt nhìn Phương Tri Mặc kéo tay Bùi Nhiên rời đi, còn cái tên Tưởng Minh đáng ghét này vẫn nhìn cô ấy chằm chằm như hổ rình mồi, cảnh cáo cô nếu không chịu thay chiếc khăn mặt quấn vào mông này ra thì đừng hòng ra ngoài nữa!

"Dựa vào đâu mà anh nói váy của em ngắn, rõ ràng lần trước chính tai em đã nghe thấy anh trách móc váy của Nhâm Lục Khinh quá dài!"

"Ai bảo thân phận của hai người khác nhau." Một người là em gái, một người là bạn gái.

"..."

Phía xa, Phương Tri Mặc đang mở cửa xe, Bùi Nhiên ngoan ngoãn ngồi vào trong.

"Cũng may là em không mặc ngắn như vậy." Nếu không kết cục của Bùi Nhiên còn thảm hơn Quyên Tử nhiều.

"Có anh ở đây, làm sao em dám chứ!" Bùi Nhiên cười lấy lòng.

"Trừ khi có anh đi cùng, nếu không tuyệt đối không được ra vào hộp đêm." Phải nói rõ chuyện này với cô trước.

"Em biết rồi, biết rồi mà. Hôm nay Quyên Tử đã tìm giúp em một căn nhà rất tốt, tuần sau chúng ta chuyển vào đó ở nhé, được không?" Bùi Nhiên ôm cánh tay anh ấy làm nũng.

Chàng trai cúi đầu nhìn cô, ngón tay mảnh khảnh khẽ xoa lên mái tóc xinh đẹp kia: "Được. Còn nữa, không được uống rượu đâu đấy."

"Tuân lệnh."

Quán bar Lance.

Đám đông lúc nhúc, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt, đây là lần đầu tiên Bùi Nhiên bước vào một nơi như thế này, nhưng anh trai của cô lại là khách quen bởi trước đây anh ấy đã từng làm việc ở đây một thời gian.