Chương 6.2: Đánh gãy tay cậu ta

Mọi người chọn một căn phòng được ngăn cách với bên ngoài bằng kính trong suốt, trong lúc ăn chơi còn có thể thưởng thức khung cảnh náo nhiệt bên ngoài, ánh đèn đầy màu sắc, thiết bị bên trong đầy đủ các loại, nhất là chiếc sofa rộng lớn màu đỏ thẫm, kiểu dáng cực kỳ xinh đẹp khiến người ngồi lên là không muốn đứng dậy kia.

Bạn bè tụ tập với nhau, mọi người giới thiệu đơn giản vài câu, tổng cộng có tám người, ngoại trừ Bùi Nhiên và Quyên Tử ra thì còn có hai cô gái nữa, cả hai đều là bạn học của anh trai. Có thể nhìn ra mấy người này rất thích anh ấy.

Tưởng Minh, Lý Hải, A Lượng đều gọi Phương Tri Mặc là đại ca, nhất là Tưởng Minh đã uống quá nhiều rượu, cũng gào rú ầm ĩ bắt chước mọi người gọi Phương Tri Mặc là "anh"! Đầu óc của tên nhóc này quá là đỉnh!

Trong trái tim của một người đàn ông luôn hiện hữu một giấc mơ có thể kiến tạo nên một đế quốc chỉ thuộc về riêng mình, đó chính là theo đuổi sự nghiệp. Phương Tri Mặc cũng không ngoại lệ, anh ấy là người có dã tâm. Một ngày nào đó trong tương lai, người đàn ông này sẽ trở thành huyền thoại trên thương trường, sẵn sàng phân tranh cao thấp với An Thần Vũ, đương nhiên, đây là chuyện của mấy năm sau.

Trong buổi tụ tập, Bùi Nhiên nghe qua cũng hiểu anh trai mình đang chơi cổ phiếu.

Không biết Quyên Tử đã thoát khỏi sự kiểm soát của Tưởng Minh từ lúc nào, cô ấy lén lút dịch đến vị trí bên cạnh Bùi Nhiên, tất nhiên mục đích là muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của Phương Tri Mặc: "Nhìn thấy chưa? Cái người phụ nữ không ngừng phóng điện với anh trai cậu chính là Alice."

Là một người phụ nữ rất chủ động, da trắng chói mắt, xinh đẹp hệt như một nữ minh tinh, thì ra cô gái tên Lương Phù này chính là Alice. Vừa ngước mắt lên đã phát hiện Alice cũng đang nhìn mình, cô gái kia rất nhanh đã nở một nụ cười đẹp đến mê người, sau đó lại tiếp tục bắt chuyện với anh trai cô.

Bản thân là một đóa hoa giao tiếp nên việc tham gia vào những buổi tụ tập như thế này là không có gì khó khăn. Alice thường xuyên thể hiện ưu điểm của mình với Phương Tri Mặc, chỉ tiếc là Phương Tri Mặc lạnh lùng, từ đầu đến cuối chỉ lo trông chừng em gái mình.

Bỗng nhiên Quyên Tử che miệng thét lên một tiếng chói tai, đương nhiên cũng không phải chỉ có một mình cô ấy la hét, ở đây ít nhất cũng phải có mấy chục tiếng hét của phụ nữ nối nhau vang lên.

"An Thần Vũ và Mộ Dung Hàn Việt vào đây kìa! A..."

"Oh My God! Hôm nay may mắn quá đi mất, thế mà lại gặp được cả hai người họ ở đây."

"Mau lên! Mau đi đặt một phòng VIP, biết đâu lại được ngồi sát vách với họ!"

"Đẹp trai quá, a!"

Người này và thân sĩ nói Tiếng Pháp đầy lãng mạn ban ngày quả thực là hai người khác nhau.

Ánh sáng và bóng tối đan xen, chàng trai khoác lên mình một thân Versace thoải mái, mái tóc đen như mực, vầng trán đầy đặn, hàng lông mày vừa đen vừa dày hơi xếch về phía tóc mai, đôi mắt rất to, đuôi mắt cong cong kéo dài, là điển hình cho dáng mắt đào, đồng tử cũng lớn và đen hơn so với người Châu Á bình thường. Không thể phủ nhận một điều rằng đây là một chàng trai Phương Đông tuyệt đẹp.

Đứng ngay cạnh anh thong dong nói cười là một mỹ nam người lai nhuộm tóc màu vàng kim, có lẽ chính là Mộ Dung Hàn Việt trong truyền thuyết.

Đối với Bùi Nhiên mà nói, một điều càng khó tin hơn chính là người phụ nữ An Thần Vũ đang ôm lại là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Lăng Nhược Nhược!

Từ trước đến nay Lăng Nhược Nhược vẫn luôn đi theo con đường băng thanh ngọc khiết, nhưng lúc này lại chẳng khác nào một yêu nữ. Thân hình yểu điệu dựa sát vào người An Thần Vũ, một tấc cũng không chịu rời, chốc chốc lại mỉm cười xinh đẹp nhìn anh. Bởi vì An Thần Vũ thích phụ nữ chủ động nhiệt tình, dù là dẫn ra ngoài hay ở nhà cũng sẽ không bị buồn chán.