Chương 6.4: Đánh gãy tay cậu ta

"Lại đây."

Cái gì?

Hai mắt của Quyên Tử còn mở to hơn cả Bùi Nhiên.

Nghe đến đây, Phương Tri Mặc lập tức đứng phắt dậy: "Anh dựa vào đâu mà ra lệnh cho cô ấy?"

Tất cả mọi người ở đây đều hít ngược một ngụm khí lạnh thay cho Phương Tri Mặc.

"Muốn có Đằng Tĩnh thì đừng mơ tưởng đến cô nàng nông thôn này nữa, cô ấy, tôi muốn."

Lần này, ngay cả Tiêu Đằng Tĩnh cũng mơ hồ có cảm giác không ổn, hai mắt mở to đảo qua đảo lại, nhìn Phương Tri Mặc một lát rồi lại quay sang nhìn Bùi Nhiên một hồi, sau đó cười trừ: "Đừng để bụng nhé, tính tình của Thần Vũ là vậy, để chị đi nói chuyện với cậu ta."

Nói rồi cô ấy lập tức chạy đến chỗ An Thần Vũ, hờn dỗi nói qua nói lại mấy câu.

Mọi người trong giới đều biết người phụ nữ được An Thần Vũ cưng chiều nhất chính là Tiêu Đằng Tĩnh, mối quan hệ của hai người không hề dính líu đến tìиɧ ɖu͙©, chỉ là tình cảm đơn thuần. Đối với An Thần Vũ mà nói, Tiêu Đằng Tĩnh vừa là mẹ vừa là chị.

Chỉ tiếc là lần này An Thần Vũ đã quyết định phân cao thấp với Phương Tri Mặc, cái giá phải trả khi đυ.ng vào Tiêu Đằng Tĩnh chính là lấy cô nàng nông thôn kia ra đổi lại.

"Dũng khí đáng khen đấy."

Dập tắt điếu thuốc trên tay, An Thần Vũ lên mặt nạt người "khen ngợi" Phương Tri Mặc một tiếng, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

"Anh à..." Đừng đánh nhau. Bùi Nhiên mơ hồ có cảm giác bất an, đôi mắt lấp lánh ánh nước không kìm được trừng mắt nhìn An Thần Vũ một cái đầy oán trách.

"Khẩn trương làm gì, tôi cũng chỉ muốn nhìn thử chút thôi mà." An Thần Vũ mỉm cười, ngón trỏ đâm mạnh vào phần xương quai xanh của Phương Tri Mặc. Sức lực như thế nào không cần phải nghĩ, chỉ nhìn thôi mà Bùi Nhiên cũng biết đau đến mức nào!

Thấy sự việc không liên quan đến mình, Mộ Dung Hàn Việt thản nhiên ôm mỹ nữ vào lòng, trên mặt còn mang theo vẻ sung sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, anh ta quay sang nói với Tiêu Đằng Tĩnh đang vô cùng bất an: "Chị nói xem sao loại người như An Thần Vũ vẫn sống sót trên thế giới này vậy?"

An Thần Vũ xưa nay việc không ác anh không làm, nhưng thái độ như hôm nay cũng là rất hiếm thấy. Mộ Dung Hàn Việt trầm ngâm suy nghĩ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, chắc là vì Phương Tri Mặc trêu chọc Đằng Tĩnh, sau đó lại đi ôm gái ngay trước mặt cô ấy nhỉ?

"Phiền anh nói chuyện tôn trọng người khác một chút!" Cô không thể chịu được khi nhìn thấy anh trai bị người ta sỉ nhục.

Theo những gì Quyên Tử nhớ lại, biểu cảm của Bùi Nhiên khi đó thực sự rất giống như muốn ăn tươi nuốt sống An Thần Vũ!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của Bùi Nhiên không còn một tia sợ hãi, ngay cả bàn tay cũng siết lại thành nắm đấm.

Đảo mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, An Thần Vũ "nghiêm túc" nói: "Nắm tay chặt như thế làm gì, muốn đánh nhau à?"

"Tôi..." Cô không thể không thả lỏng tay ra.

"Về với Quyển Tử đi." Phương Tri Mặc nhét ví tiền vào tay Bùi Nhiên rồi đuổi cô về.

"Nhưng em muốn anh đi cùng em."

"Nghe lời."

"Em muốn anh đi cùng em!"

"Bây giờ anh không đi được."

Đám người bên phía Tưởng Minh cũng ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc quanh đây, chẳng lẽ An Thần Vũ lại không nhìn ra từ đầu đến cuối đều là Tiêu Đằng Tĩnh chủ động trêu chọc Phương Tri Mặc trước sao? Bây giờ tự nhiên làm vậy thì tính là cái gì? Rõ ràng là muốn gây khó dễ cho người ta! Thế là đám người cùng nhau tiến lên trước, khiêm tốn kéo Phương Tri Mặc về, tạm thời nhường một bước.

Có vài người... chúng ta không thể không nhẫn nhịn.

Ví dụ như loại người như An Thần Vũ đây.

"Cô ở lại." An Thần Vũ túm Bùi Nhiên đứng lại, cánh tay tùy tiện khoác lên vai cô.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Phương Tri Mặc lập tức tối sầm lại, tức giận trừng mắt nhìn cánh tay của An Thần Vũ đang chạm vào vai Bùi Nhiên.