Chương 2: Giấy báo

Đại học G nằm ở vùng ngoại ô phía đông Thành phố T, là một trường cao đẳng nổi tiếng trong cả nước, mỗi năm đều có rất đông thí sinh chen chúc muốn vào ngôi trường này. Đối với những học sinh xuất sắc, nhà trường sẽ có nhiều chính sách ưu đãi và quỹ khuyến học, trái lại, mức học phí ở đây đắt đến mức khiến người ta nghe mà líu cả lưỡi.

Nói cách khác, Đại học G là một ngôi trường quý tộc tập hợp rất nhiều tinh anh và con ông cháu cha ở cả trong và ngoài nước.

Người bình thường bước vào ngôi trường này sẽ chẳng khác nào cuộc sống ở nửa đời sau có được sự bảo đảm, thậm chí còn có thể kết giao qua lại với đám quan to quý tộc ở đây.

Giới thiệu thực lực hùng mạnh của Đại học G gần như đã trở thành tiết học bắt buộc mỗi ngày, các thầy cô giáo sẽ dùng những lời mê hoặc đầy hiện thực này để thúc giục đám học sinh đang ôn thi đại học đến sứt đầu mẻ trán.

Bùi Nhiên lẳng lặng ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lá cây xanh mơn mởn, qua mấy tháng nữa, cô cũng không biết mình sẽ ở nơi nào.

Thành tích của anh trai không có gì phải nghi ngờ nữa, anh ấy là hạt giống tốt đã được Đại học G công nhận, còn cô thì sao? Cô không biết, nhưng cô nhớ lời anh trai từng nói, Tiểu Nhiên, em sẽ làm được!

Ừ, cô sẽ làm được.

Cô không muốn phải đối mặt với bố dượng thêm một giây một phút nào nữa, người duy nhất khiến cô lưu luyến trên cõi đời này chính là anh trai, cô cần sự bảo vệ của anh, cần hơi ấm từ lòng bàn tay anh, cho nên, lần này, cô nhất định phải cố gắng đuổi theo bước chân của anh trai, không để anh ấy gánh chịu bất cứ gánh nặng nào, cô phải giống như chú chim non tung cánh thoát khỏi l*иg giam, cùng anh trai bay đến thiên đường rộng lớn.

Tháng Tư, kỳ thi tuyển sinh đại học bắt đầu bước vào giai đoạn sục sôi.

Hôm đó các bậc phụ huynh đều tràn ra đường để đưa con em đi học, cả biển người đông nghịt, xe buýt, xe taxi đỗ kín hai bên đường.

Anh trai kéo tay Bùi Nhiên đi xuyên qua biển người, mua một miếng socola đen đắng ngắt rồi nhét vào tay cô: "Tiểu Nhiên, ăn chút gì đi, đừng lo lắng. Anh tin em, dù kết quả như thế nào thì anh cũng đều sẽ ở bên cạnh em."

Siết chặt miếng socola anh trai mua trong tay, chóp mũi Bùi Nhiên bỗng thấy cay đến mức trướng đau, cô cúi đầu bẻ miếng socola ra, nhét nửa to hơn vào miệng anh trai và nói: "Em sẽ cố gắng, anh à, anh cũng phải cố gắng! Em còn phải nhờ anh nuôi em đấy."

Nhìn nụ cười kiên định của cô gái, trong đôi mắt cứng rắn ấy có một tia sáng, cũng giống như anh trai, cô biết, cả hai đều có lý tưởng và mục tiêu chung.

Những ngày tháng chờ đợi giấy báo, tiết trời cũng dần nóng lên, bố dượng thường xuyên mặc chiếc quần cộc rộng thùng thịnh lượn quanh nhà, thỉnh thoảng sẽ cố tình vén cái bụng bia ục ịch đi tìm Bùi Nhiên giở trò, trong đôi mắt nhỏ xíu kia chất chứa một luồng sáng khiến người ta buồn nôn, chờ mong sự lúng túng của Bùi Nhiên.

Cũng may là trong suốt kỳ nghỉ hè có anh trai canh giữ bên cạnh Bùi Nhiên, dù là những lúc cô đi tắm, Phương Tri Mặc đều sẽ bê ghế ngồi ngay trước cửa phòng tắm, bố dượng chỉ cần nhìn thấy một màn này là sẽ hùng hổ mắng anh là tiểu tạp chủng!

Lúc đi ngủ, Phương Tri Mặc mắc một tấm rèm vải trong phòng ngủ của Bùi Nhiên, lại kê một cái giường gấp, trông nom ngày đêm, đề phòng tên súc sinh có ý đồ bất lương kia.

Ngày nào giấy báo còn chưa tới thì ngày đó hai anh em không thể yên giấc.

Cuối cùng, khi hoa dại trong sân đều đã nở rộ, hai phong thư chuyển phát nhanh mới được gửi tới.

Bố dượng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ông ta nằm mơ cũng không ngờ hai tên tạp chủng mình nuôi bấy lâu nay lại có thể thi đỗ Đại học G. Nhất là Phương Tri Mặc, anh ấy còn đạt thành tích xuất sắc, giành được học bổng trị giá hai vạn.

Đối với hai anh em mà nói, hai vạn quả thực là một con số trên trời.

Phương Tri Mặc mừng đến phát khóc, anh ấy ôm chầm lấy Bùi Nhiên: "Tiểu Nhiên, cuối cùng chúng ta cũng được giải thoát rồi. Anh trai có tiền nộp học phí, nuôi ăn nuôi mặc cho em rồi."

"Anh trai!"

Khoảnh khắc đó, cô nghẹn ngào vùi đầu trong lòng anh trai, một lúc lâu sau cũng không thể nói nên lời.