Chương 8.3: Bắt nạt

Địa điểm tổ chức buổi tụ tập là du thuyền tư nhân của An Thần Vũ, gió biển thong dong mang lại một chút mát mẻ cho khí hậu nóng bức này.

Trên quảng trường, phía trong chiếc Ferrari màu đỏ, Tiêu Đằng Tĩnh lưu luyến không nỡ rời khỏi bờ môi mê người của Phương Tri Mặc, đôi mắt mờ đi vì hơi nước, dường như cô ấy vẫn muốn nếm thử hương vị đó thêm một lát nhưng tiếc là chàng trai lại không có biểu tình gì mà chỉ lạnh nhạt đưa tay mở cửa xe.

"Tri Mặc, em không ngờ Thần Vũ lại mời anh tới, đừng giận nữa được không, lần sau... em hứa lần sau sẽ từ chối giúp anh." Tiêu Đằng Tĩnh làm nũng.

"Đã tới thì cứ an tâm ở lại."

"Ừ, Tri Mặc anh là tốt nhất."

Người phụ nữ giống như một chú chim non xinh đẹp, đôi má đào còn mang theo nét ửng đỏ, thân mật khoác tay Phương Tri Mặc đi tới.

Lẳng lặng đứng nhìn cặp đôi ân ái trước mặt. Bùi Nhiên rũ mắt nhìn xuống, lúc ngẩng đầu lên lại cố gắng mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, bả vai thon gầy bị một bàn tay chứa đựng du͙© vọиɠ khống chế cực mạnh ôm trọn, cơ thể lập tức rơi vào l*иg ngực tràn ngập hơi thở nam tính. Một tay An Thần Vũ đút vào túi quần, tay kia tùy tiện khoác vai Bùi Nhiên rồi đi về phía Phương Tri Mặc.

"Tiểu Nhiên!" Tiêu Đằng Tĩnh ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây.

Phương Tri Mặc vẻ mặt ảm đạm lập tức đứng khựng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt thành hình chữ "Xuyên*", ánh mắt sắc bén bắn về phía Bùi Nhiên.

*Hình chữ "Xuyên" - "川"

Ánh mắt sắc bén của anh trai đâm thẳng vào đáy lòng, dấy lên một hồi đau đớn, Bùi Nhiên có cảm giác khóe miệng hàm chứa ý cười của mình cũng bắt đầu cứng lại: "Anh."

"Ra kia nói chuyện riêng đi." Phương Tri Mặc bước lên trước, túm lấy cổ tay mảnh khảnh kia rồi kéo cô gái tránh xa An Thần Vũ.

"Ai cho em tới đây?"

"Anh, em..." nhớ anh.

"Một đứa con gái như em đêm hôm rồi không ở trong phòng ngủ, chạy đến đây làm gì?"

"Em muốn gặp anh..."

"Không phải mới gặp lúc sáng đấy sao?"

"..." Bùi Nhiên buồn bã cúi đầu.

"Anh đưa em về."

Anh trai kéo cô rất mạnh, bàn tay siết chặt khiến cổ tay cô bị đau, Bùi Nhiên muốn từ chối nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được: "Anh, anh cho em chút thời gian, chúng ta nói chuyện được không?"

"Anh nói em về đi, em nghe không hiểu à?"

Trước kia mọi người đều nói anh trai rất lạnh lùng, khi đó Bùi Nhiên còn không tin, bởi vì chính mắt cô nhìn thấy Phương Tri Mặc dịu dàng như nước, săn sóc chu đáo. Nhưng bây giờ thì cô tin rồi, cái ánh mắt u ám kia, cái vẻ mặt cau có đó, tất cả đều khiến cô thấy lạnh, lạnh đến mức không khỏi rùng mình một cái.

"Anh, anh đừng đối xử với em như vậy. Anh có biết là đến cả Quyên Tử mà cô ấy cũng có thể nhìn ra sự lạnh nhạt của anh dành cho em không..." Cô cố gắng ngẩng đầu lên không phải vì muốn nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của anh trai mà là để nước mắt chảy ngược vào trong.

"Phương Tri Mặc, Bùi Nhiên đã tròn 18 tuổi rồi, hẳn là cô ấy muốn đi đâu chơi cũng không cần cậu ra quyết định nhỉ?" An Thần Vũ mỉm cười tà ác, bước tới đứng cạnh Bùi Nhiên.

"Được rồi được rồi, mấy người bớt nói mấy câu đi." Tiêu Đằng Tĩnh sợ bọn họ nói qua nói lại một hồi rồi lại gây chuyện đánh nhau, cô ấy vội vàng chen vào giữa để hòa giải: "Tri Mặc, em sẽ chăm sóc Tiểu Nhiên chu đáo, ở đây cũng toàn là người nhà mình, em ấy sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng. Cả Thần Vũ nữa, giữ thể diện cho chị đi, đừng bắt nạt Tiểu Nhiên, phải chú ý chăm sóc cho em ấy."

An Thần Vũ cười khẩy, rút điếu thuốc ra châm lửa nhưng lại bị Phương Tri Mặc đoạt lấy: "Đừng hút thuốc trước mặt Tiểu Nhiên, cô ấy sẽ bị ho."

Anh trai đang quan tâm đến cô. Trái tim mừng rỡ nhảy nhót trong l*иg ngực, sắc mặt của Bùi Nhiên cũng hơi thả lỏng.

Hiếm khi An Thần Vũ không nổi giận vì có người dám hành xử như vậy với mình, anh chẳng nói chẳng rằng liếc mắt nhìn Bùi Nhiên, sau đó ngang ngược khoác tay lên vai cô, rất có hàm ý thị uy đi qua mặt Phương Tri Mặc.

"Bùi Nhiên, em không về thật sao?" Dáng người thẳng tắp của Phương Tri Mặc đứng im tại chỗ, sắc mặt lạnh đi mấy phần.

Rũ mắt xuống không nhìn dáng vẻ đáng sợ của anh trai, Bùi Nhiên vẫn cứng đầu cứng cổ đi về phía trước.