Chương 11.1: Lấy lòng

Khi An Thần Vũ có ý đồ nâng thời hạn ba ngày lên ba tháng, Bùi Nhiên dứt khoát quay người rời đi.

Và đương nhiên là cô không thể đi được, cuối cùng vẫn là An Thần Vũ trầm mặt thỏa hiệp, ba ngày thì ba ngày, điều kiện tiên quyết là cô phải làm cho ra một người bạn gái, nếu còn gọi anh bằng những lời dạng như "An tiên sinh" thì anh sẽ cho cô đẹp mặt!

Nhưng Bùi Nhiên làm cách nào cũng không gọi được ra miệng hai tiếng Thần Vũ, cảm giác cô và anh không thân thiết đến mức đó nên dứt khoát gọi thẳng họ tên An Thần Vũ.

An Thần Vũ là người như thế nào, đương nhiên Bùi Nhiên cũng có chút hiểu biết. Sau nhiều lần bị anh ức hϊếp, cô cũng dần chú ý đến các tờ báo lớn, thậm chí là BBS của trường, chỉ cần muốn tìm, tin tức về An Thần Vũ phải gọi là chất cả đống, hết bài nọ đến bài kia, mãi mãi không kết thúc.

Sau khi được đền bù như mong muốn, An Thần Vũ lại không vội vã biến mất mà lấy lý do làm chậm trễ thời gian làm việc của bạn gái nên bắt buộc phải bồi thường, bây giờ phải ở lại cùng cô. Bùi Nhiên thật sự rất muốn nói rằng, ở lại cùng cô thì thôi miễn đi, nếu thật lòng muốn bồi thường chút gì đó thì cứ quy hết ra tiền mặt, có trời mới biết bây giờ cô cần tiền đến mức độ nào!

Chỉ tiếc là An Thần Vũ sẽ không đền tiền, anh thà hiến thân cũng không chịu đưa tiền cho cô.

"Anh làm được không?" Bùi Nhiên nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay An Thần Vũ.

"Trên đời này không có chuyện tôi không làm được." Kiêu ngạo cộng thêm tự phụ chính là An Thần Vũ.

Bùi Nhiên không hiểu vì sao loại người này còn có thể ngồi vững trên cái ghế lãnh đạo cao cấp của cả một tập đoàn lớn, sao Đế Thượng vẫn chưa lụi bại trong tay anh ta nhỉ? Nhưng một lúc sau, cô lập tức ý thức được suy nghĩ của mình ác độc cỡ nào...

Cảnh tượng này có vẻ không chân thật lắm, ai có thể ngờ rằng một người cao quý không nhiễm bụi trần như An Thần Vũ lại để mặc một thân dính đầy màu vẽ, làm ổ trong góc nhà của cô nhi viện, vẽ tranh hoạt hình cho lớp học piano.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là anh vẽ gấu con Bubu rất đẹp, nhìn rất sát với nguyên tác, có điều Bùi Nhiên nghĩ bản vẽ của mình cũng không thua kém gì anh ta.

Hai người vung bút trút mực, hiệu suất làm việc được nâng cao, 4 giờ 30 phút chiều cùng ngày, rốt cuộc Bùi Nhiên cũng nhận được khoản thù lao làm phấn chấn lòng người, trong lúc đó, cô luôn có cảm giác ánh mắt của An Thần Vũ luôn làm như vô tình cố ý dò xét ví tiền của mình, Bùi Nhiên giả vờ không biết gì, cô còn phải giữ lại chút tiền này để ăn cơm.

Vừa hay bên cạnh bãi cỏ có một vòi nước, Bùi Nhiên cầm dụng cụ vẽ ra đó rửa sạch, sau khi thu dọn đâu vào đấy thì lập tức xách túi vải cất bước rời đi, bây giờ phải đi chợ mua mấy cân trái cây, sau đó lại tới "Phường bánh ngọt Bách Vị" mua ít điểm tâm, bản thân là một người sắp mở miệng vay tiền người ta, cô nghĩ mình nhất định phải bỏ ra đủ thành ý.

Thẻ ngân hàng của cô chỉ có ba nghìn, còn phải vay thêm bảy vạn tư nữa mới đủ tiền trả nợ, người trong nhóm làm việc góp lại nhiều nhất cũng chỉ được một vạn, xem ra chỗ còn lại chỉ có thể dựa vào Quyên Tử rồi, chị em nhà mình mà, lúc mở miệng vay tiền thì ít nhiều gì cũng giảm bớt được một chút cảm giác tội lỗi và rối rắm. Nhưng vấn đề hiện tại là làm thế nào để Quyên Tử thần không biết quỷ không hay kiếm ra sáu vạn tư, bởi vì tuyệt đối không thể để Tưởng Minh biết được chuyện này.

Ngoài miệng nói làm bạn gái của anh ba ngày, nhưng sự thật đã chứng minh trong đầu Bùi Nhiên căn bản không có khái niệm bạn trai. An Thần Vũ nổi giận lôi đình khi phát hiện Bùi Nhiên tranh thủ lúc anh thay quần áo, chạy trốn rồi!

Trên con phố rộng lớn đông người qua lại, trong đó có một người mặt đầy khổ não. Bùi Nhiên đang nghĩ e rằng học kỳ này không đi học được nữa, ít nhất phải làm thêm ba công việc một lúc.

Đợi cả nửa ngày trời cũng không thấy xe buýt đâu, nhưng lại có một chiếc xe thể thao màu xám bạc chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của cô,

Sắc mặt An Thần Vũ rất khó coi, anh tháo kính râm, liếc xéo cô một cái.

"..."

"Lên xe."