Chương 3.2: Đánh cược

Cô gái có khuôn mặt trứng ngỗng ôn hòa, hàng mi dài đen bóng, ngũ quan thuần khiết, môi hồng răng trắng, là một đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần. Đám con trai con gái nơi thành thị đã quen với nước hoa son phấn, khó có thể tưởng tượng được dưới khoảng trời này lại có một bông sen được thiên nhiên trau chuốt như vậy.

Xung quanh đã có không ít nữ sinh bắt đầu xì xào bàn tán.

"Khoa nào vậy? Sao từ trước đến nay chưa gặp bao giờ?"

"Chắc chắn là đàn em mới nhập học, bằng không danh hiệu hoa khôi của trường chúng ta đã bị lung lay từ lâu rồi. Mặt mũi cũng xinh đấy, tiếc là ăn mặc quê quá."

"Kiểu dáng quần áo này đã từng xuất hiện ở khu ổ chuột từ năm năm trước rồi, quê quá đi mất, chẳng lẽ cô ta không biết ra đường lớn mua mấy bộ quần áo tử tế hay sao?"

"Này, sao tôi lại cảm thấy quần áo quê mùa như thế mà cô ta mặc lên trông cũng đẹp nhỉ?"

"Hình như là vậy thật, đúng là người đẹp đồng quê."

"Xì, tôi thấy cũng bình thường, chỉ là da dẻ đẹp hơn chút, thân hình gọn hơn xíu mà thôi, những mặt khác vẫn nồng nặc mùi quê mùa, không phải là ở quê làm ruộng đấy chứ?"

"Làm ruộng thì đυ.ng chạm gì đến cô? Cô coi thường nông dân à?"

"Ồ, xin lỗi, tôi quên mất cô cũng từng đi làm ruộng."

"..."

Đám con trai trong sân bóng đã tụ lại một chỗ từ lâu, người nào người nấy mặt mày hớn hở nhìn Bùi Nhiên chằm chằm.

Dần dần Bùi Nhiên cũng nhận ra mọi người xung quanh đang tò mò đánh giá mình, cô không quen bị người ta nhìn chằm chằm như vậy nên nhất thời khẩn trương, siết chặt bình giữ nhiệt trong tay.

Một quả bóng rổ bất ngờ lăn đến dưới chân cô, Bùi Nhiên hơi khựng lại.

Tiếng huýt sáo không ngừng vang lên, đám con trai cười ầm lên.

"Hi, xin chào mỹ nữ, tôi không cố ý đâu, có thể đá quả bóng đó lại đây giúp tôi không?"

"Hầu Tử, cậu đúng là cái đồ háo sắc, không thấy mỹ nữ mặc váy à mà còn bảo người ta đá bóng cho cậu, anh em đây đánh cậu đấy nhé!"

Dứt lời, cả đám túm tụm cười ầm lên, thoải mái nói đùa.

Bùi Nhiên đỏ mặt. Cô cúi xuống ôm quả bóng lên rồi đi về phía một đàn anh đeo kính nhìn có vẻ thật thà nhất.

"Bóng của các anh đây." Cô mỉm cười, giọng nói thánh thót như chim oanh.

Lần đầu tiên được gái xinh chủ động bắt chuyện, hai má chàng trai đeo kính lập tức đỏ bừng lên, phía sau lại truyền đến tiếng la ó ầm ĩ của đám người.

"Cảm... cảm ơn. Em đến tìm người đúng không?"

"Vâng, em tìm một tân sinh viên năm nhất."

"Ồ, họ đang nghe diễn thuyết trong phòng báo cáo, chốc nữa sẽ xong ngay thôi. Có điện thoại không? Gọi cho người ta hỏi thử sẽ tiện hơn đấy." Để cảm ơn lòng tốt của mỹ nữ, chàng trai đeo kính tỏ ra vô cùng chu đáo.

Bùi Nhiên không có điện thoại, nếu cần thì dùng điện thoại công cộng ở phòng quản lý ký túc xá cũng giống nhau thôi: "Cảm ơn anh."

Mọi người lại bắt đầu chỉ trỏ bình giữ nhiệt trong tay Bùi Nhiên, bầu không khí lập tức nổ tung. Đám con trai ngửa mặt lên trời than ngắn thở dài, phụ nữ tốt trên đời này tuyệt chủng hết rồi!

Không chỉ xinh đẹp lại còn săn sóc dịu dàng, chắc chắn là cô đích thân hầm canh tặng cho người yêu rồi!

Không biết tên đàn em nào đang hưởng thụ diễm phúc này đây?