Chương 11.3: Lấy lòng

Làm cho người ta hít thở không thông, cũng không để lại cơ hội rút lui. Bùi Nhiên vô tội nhưng lại không còn đường nào trốn chạy, dưới sự khıêυ khí©h của anh, cô chỉ có thể run rẩy cầu xin tha thứ, song vẫn không thoát khỏi số phận bị xiềng xích.

Từ triền miên dây dưa đến xoắn xuýt rối rắm, từ dịu dàng cắи ʍút̼ đến ngược đãi dã man, đây là một nụ hôn rất mạnh bạo.

Đối mặt với một cao thủ tán gái như An Thần Vũ, tất cả những gì Bùi Nhiên có thể làm chính là khóc lóc cầu xin tha thứ, thân thể bất lực như một nơi cất giấu đầy địa lôi, mà An Thần Vũ luôn có thể tìm chính xác vị trí kích nổ, oanh tạc hài cốt của cô không để sót lại thứ gì, lại càng không có khả năng chống đỡ.

Cái cảm giác này thật đúng là tốt hơn bao giờ hết. An Thần Vũ không khỏi nghiêm túc với cả thân xác lẫn tinh thần của mình, cảm nhận kỹ lưỡng từng hồi chấn động trong linh hồn.

Rốt cuộc cũng khóc ra thành tiếng, chỉ tiếc là tất cả đều đã bị môi lưỡi của An Thần Vũ nuốt chửng. Chống đối lại một người đàn ông cơ bắp cường tráng, hơn nữa còn được luyện karate chuyên nghiệp, Bùi Nhiên cảm thấy sức lực trên cơ thể mình yếu ớt đến nực cười, ít đến mức không đủ cho anh giắt răng.

Cuối cùng, ngay tại một giây trước khi ngất đi vì ngạt thở, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông mới lưu luyến rời khỏi môi cô, sau đó lại bắt đầu dịu dàng ve vuốt cằm, hai má và vành tai của cô. Bùi Nhiên muốn tránh đi, nhưng tránh qua tránh lại người trước mắt vẫn là anh, cả l*иg ngực đều bị hơi thở nam tính của An Thần Vũ chiếm đóng, thứ cô ngửi được cũng chỉ là mùi dầu gội đầu riêng biệt của anh.

"Tôi phải về trường... xin anh đấy..." Cô vừa khóc vừa nói, hai tay run tẩy, thử tháo dây an toàn ra.

An Thần Vũ ngẩng đầu, môi anh cách môi cô không đến 20 centimet, mắt nhìn Bùi Nhiên còn đang sợ mất vía chăm chú, khóe miệng nở một nụ cười tà ác: "Không, được."

Đợi đến khi đôi mắt kia kề sát lại mới nhận ra nó không giống mắt của người Châu Á lắm. Theo những gì Bùi Nhiên được biết, phần lớn mắt của người Trung Quốc đều lấy màu nâu làm chủ, mắt màu nâu sẫm là nhiều nhất, mà An Thần Vũ lại là viên bảo thạch đen hàng thật giá thật, đôi mắt sáng ngời, trong trẻo, đen láy... Cô dám khẳng định chắc chắn đây không phải kính áp tròng.

"Chưa từng yêu đương, cũng chưa từng hôn hít... Mọi thứ của cô đều dành cho tôi." Giọng nói khàn của người đàn ông như sợi lông vũ đảo quanh tai khiến cô nghe mà phát ngứa.

Thế là, đến tận bây giờ Bùi Nhiên mới muộn màng ý thức được rằng bản thân không có một chút xíu kinh nghiệm nào đang phải đối diện với một cao thủ tán gái đỉnh cao!

"Tôi thấy được nỗi sợ trong đôi mắt của cô."

"An... An Thần Vũ, tránh xa tôi ra!" Giận rồi!

"Đừng ngại, đây vốn là bài học mà bạn trai bạn gái nào cũng phải làm."

"Anh... Anh đừng bắt nạt người khác quá đáng, tôi chỉ đồng ý làm bạn gái anh, không hề đồng ý làm những chuyện khác! Nếu không, đừng trách tôi kiện anh... kiện anh tội xâm phạm, dọa dẫm, uy hϊếp!"

"Với tư cách là một người bạn trai, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về chi phí kiện tụng và thù lao luật sư của cô."

"..."

Bởi vì gương mặt đỏ bừng lên lúc giận dữ của cô thật sự quá đáng yêu, An Thần Vũ không nhịn được muốn bắt nạt cô, từ xưa đến nay anh chưa từng phát hiện ra, ngoại trừ làm công cụ phát tiết, phụ nữ còn có tính thưởng thức cao như thế, cảm giác ấy còn thú vị hơn cả việc trêu chọc thú cưng.

"Tôi thực sự phải về trường rồi!" Vì đề phòng tình cảnh con giun xéo lắm cũng quằn, Bùi Nhiên quay mặt đi, không muốn nhìn anh nữa.

"Không, được."

Bùi Nhiên không mở được cửa xe, cô trực tiếp giơ chân đạp ghế chuẩn bị nhảy ra ngoài, nhưng chưa kịp làm gì đã bị An Thần Vũ ôm eo kéo lại, bế cô ngồi lên đùi mình.

"Buông tôi ra buông tôi ra..." Hai chân đá loạn xạ, Bùi Nhiên hoảng sợ khi nhận ra xung quanh không có một bóng người.

"Đừng nhúc nhích."

"An Thần Vũ, có tiền thì ghê gớm lắm à?" Nước mắt dâng trào nơi hốc mắt, Bùi Nhiên siết chặt nắm đấm, giọng nói phát ra cũng bắt đầu run rẩy: "Tôi cũng là con người bằng xương bằng thịt được bố mẹ sinh ra, không phải thứ đồ chơi được anh dùng tiền mua về, cũng không phải loại tình nhân rẻ tiền của anh, dựa vào đâu mà phải cho anh mặc sức bắt nạt, muốn hôn thì hôn, muốn sờ thì sờ! Thả tôi ra..."