Chương 17

Lá thư từ Thụy Sĩ đã tác động mạnh mẽ đến Bá tước Thornhill. Đó là một sự thật hiển nhiên chứng tỏ là chàng vô tội với Jennifer. Tất nhiên, ít nhất lá thư đó cũng đã giúp chàng cất được một gánh nặng. Nhưng không chỉ có như vậy. Có hai chi tiết trong lá thư đã làm cho chàng hết sức bất ngờ.

Dì ấy cầu xin chàng đừng tìm kiếm sự trả thù. Dĩ nhiên là lời cầu xin của dì ấy đã đến quá trễ. Chàng đã theo đuổi việc trả thù và đã thất bại. Chàng đã giúp đỡ thay vì làm tổn thương Kersey. Chàng chắc chắn điều đó. Kersey đã hoàn toàn hạnh phúc vì chàng đã giải thoát cho hắn ta thoát khỏi gánh nặng của một hôn ước mà hắn ta không muốn. Nhưng sự cố gắng trả thù không phải là không có hậu quả. Còn hơn như vậy nữa. Sự trả thù đã làm tổn thương hai người - bản thân chàng và Jennifer.

Và bây giờ chàng vẫn suy ngẫm về sự trả thù của chàng và những hậu quả của nó. Chàng đã lên một nửa kế hoạch để gϊếŧ chết Kersey, có thể là khıêυ khí©h hắn ta một cuộc đọ súng tay đôi. Và bây giờ sự khẩn cầu của Catherine không hiểu vì sao lại làm chàng nhận ra là hận thù chỉ nuôi dưỡng lòng căm thù và bạo lực. Chàng đã khiến cho sự kiềm chế của bản thân chàng cũng tồi tệ như Kersey.

Sự nhận thức này làm cho chàng ớn lạnh.

Nhất là điều Catherine đã nói “Dì là người thắng cuộc trong cuộc đọ sức này”. Dì ấy thật sự là người thắng cuộc. Một điều chắc chắn là dì ấy đã trải qua nỗi sợ hãi, nhưng nó lại làm cho dì ấy trưởng thành hơn, và nó đã giúp cho dì ấy tìm ra được nơi và một cuộc sống mà có thể làm cho dì ấy hạnh phúc. Dường như dì ấy sắp tái hôn. Và điều quan trọng nhất là dì ấy đã có Eliza và yêu thương bé.

Đúng, Catherine đã lại có được tất cả mọi thứ, trong khi Kersey vẫn là một kẻ ích kỷ, hời hợt và có thể là không hạnh phúc.

“Dì là người chiến thắng trong cuộc đọ sức này” . Những lời nói của dì Catherine ám ảnh chàng cả ngày hôm nay. Sự cố gắng để trả thù của chàng đã cắt đứt hôn ước giữa Kersey và Jennifer, đồng thời lừa gạt và làm cho bản thân chàng mắc kẹt với cuộc hôn nhân với Jennifer. Phải chăng chàng là kẻ thua cuộc ? Hay chàng là người chiến thắng như Catherine ?

Phải chăng là trên thực tế trong cả hai trường hợp, kẻ thua cuộc lại có được tất cả ?

Đó thật sự là một sự khıêυ khí©h khi Kersey đến nói về Jennifer ngay khi buổi dạ vũ bắt đầu.

Rõ ràng đó là một hành động có tính toán cẩn thận. Và Bá tước sẽ không phải là một con người nếu như chàng không cảm thấy cực kỳ giận dữ và khó chịu. Nhưng chàng quyết định vợ chàng là những gì mà chàng quan tâm nhiều nhất trong suốt buổi tối. Chàng không thể chuộc lại được những tội lỗi mà chàng đã làm trong quá khứ với nàng. Nhưng chàng có thể và sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng của chàng để bảo vệ cho lợi ích của nàng và đảm bảo cho sự an toàn và sự mãn nguyện của nàng trong tương lai. Đó là tất cả những gì mà chàng có thể làm.

Chàng có phần nào nhẹ nhõm khi nhận ra là sau tất cả mọi chuyện nàng không bị cả xã hội thượng lưu ruồng bỏ. Dĩ nhiên là Frank đã đến chào nàng ngay khi vũ điệu đầu tiên kết thúc và nhảy với nàng điệu nhảy thứ hai. Khi điệu nhảy thứ hai kết thúc Bertie xuất hiện với vẻ mặt bẽn lẽn và thẹn thùng của một người vừa hứa hôn và đã có được sự chấp thuận của mẹ cô gái. Bertie thì thầm điều đó với chàng khi chàng nhướng mày và nhìn anh với vẻ châm chọc.

Bertie nhảy với nàng điệu nhảy tiếp theo trong khi Bá tước gượng gạo ra sàn nhảy với quý cô Ogden khó tính. Chàng mất hết năm phút và phải sử dụng hết tất cả sự quyến rũ của chàng mới có được nụ cười đầu tiên của cô ấy và thêm hai phút nữa để có được tiếng cười rúc rích. Chàng nghĩ là khi cô ấy thoải mái và mỉm cười, cô ấy gần như là xinh đẹp. Cô ấy tất nhiên rất dễ thương. Chàng phải nhớ để khen ngợi sự lựa chọn của Bertie mới được.

Khi điệu nhảy này kết thúc, Colonel Morris đi tản bộ trò chuyện cùng họ và cúi người với cử chỉ hết sức lịch sự với Jennifer và rất tôn kính mời nàng khiêu vũ. Và sau đó, sự khủng hoảng dường như đã qua. Khiêu vũ với Nữ Bá tước mới từng mang tai tiếng của Thornhill hình như đã trở thành thời thượng.

Chồng nàng ngẫm nghĩ đó là sự hay thay đổi của xã hội thượng lưu, ngắm nhìn nàng và thậm chí không thèm giấu đi cái nhìn đầy ngưỡng mộ của chàng. Chàng ngắm nhìn nàng một cách ngưỡng mộ có tính toán trong khi tìm kiếm kẻ thù của chàng. Và rồi điều đó đã xảy ra.

Và đến khi đó tất cả mọi thứ không còn hoàn hảo nữa. Dĩ nhiên là không phải. Đó chỉ là điều làm chàng sửng sốt trong khi cả buổi tối diễn ra thật suôn sẻ. Bá tước nhảy điệu nhảy trước bữa ăn tối với nàng và thậm chí chàng còn thấy hai người bạn nhảy sau đứng gần nàng. Chàng hoàn toàn không chắc điều gì sẽ xảy ra tại bữa ăn tối và sẽ hay hơn nếu chàng ở bên cạnh nàng để che chở cho nàng nếu cần thiết.

Chàng đã rất vui mừng vì chàng đã quá lo xa. Chàng ngồi cùng bàn với nàng, Bertie, quý cô Ogden và hai cặp khác mà họ quen biết. Chiếc bàn bên cạnh họ còn trống, nhưng có ba cặp lớn tuổi đang đi lại gần chiếc bàn, trong đó có Bá tước và Nữ Bá tước Rushford. Và sau đó nữ bá tước, chắc chắc đã ở trong phòng đánh bài cả buổi tối, nhìn thấy họ và tỏ thái độ lạnh lùng.

- Rushford ! – bà ta nói sau sự ngập ngừng đầy dụng ý và với một giọng nói dứt khoát – tìm cho em một cái bàn khác, nếu anh vui lòng – Bà ta nhấc đầu lên và ngửi ngửi trong không khí

– có một thứ gì đó thối tha xung quanh cái bàn này !

Rushford dẫn bà ta đi chỗ khác và hai cặp còn lại đi theo họ trong khi Bá tước Thornhill hạ đầu xuống chạm vào đầu vợ chàng nói vài lời nhận xét thông thường với vợ chàng và mỉm cười.

Nàng cười lại với chàng.

Trước khi bữa tối kết thúc, mọi người trong phòng ăn, và thậm chí cả những người khác không có mặt ở phòng ăn đã nghe thấy những gì bà bá tước nói. Một vài người còn tán thưởng bà ta.

Không, tất cả mọi thứ không hoàn hảo lắm. Và chàng cảm thấy bắt đầu khó quên đi sự trả thù khi vợ chàng dường như sẽ gặp phải những lời trêu đùa không hay ho gì lắm trong suốt một tuần trước khi chàng có thể đem đến cho nàng sự yên ổn và an toàn ở Chalcote.

Henry Chisley nhảy với nàng điệu nhảy sau bữa ăn tối trong khi chàng đứng quan sát như mọi khi. Nàng là một người phụ nữ thật sự có nghị lực, chàng nghĩ với niềm tự hào và đột nhiên cảm thấy nhói đau. Nàng đã đứng vững trong tình huống này với một bản lĩnh tuyệt vời trong khi những người khác chắc sẽ ngất xỉu lâu rồi và thậm chí là suy sụp không gượng dậy được. Chàng nghĩ Jennifer của chàng sẽ không bao giờ suy sụp kể cả trong trường hợp tất cả những sự thật đã diễn ra trong vài ngày qua cùng một lúc tấn công vào nàng.

Chàng đột nhiên nhớ lại nàng đã hỏi chàng ai là người tình của Catherine, ai là cha của Eliza. Liệu nàng có nghi ngờ sự thật không ? Chàng nín thở.

Nhưng sự chú ý của chàng bị sao nhãng.

Chàng dường như vừa nhìn thấy Samamtha không còn ở bên cạnh dì Agatha và đang tiến lại gần cửa. Điều này không có gì là lạ, nhưng chàng chú ý vì chàng bắt gặp cô ấy suýt ngã vào người Kersey trước mắt tất cả mọi người và hấp tấp đi đi qua người anh ta và đi ra ngoài qua cánh cửa. Nhưng vài giây sau đó Kersey cũng quay người và đi ra đó.

Bá tước giận dữ. Đến bây giờ chàng vẫn chưa có cơ hội để quen thân với Samamtha, nhưng cô ấy là em họ của Jennifer và thậm chí còn trẻ hơn nàng. Chàng không biết tại sao Kersey lại muốn làm một điều gì đó với Samamtha trong khi hắn ta vừa mới được giải thoát khỏi sự hứa hôn với Jennifer. Nhưng nếu hắn ta quyết định quyến rũ cô gái này, tuổi trẻ và chắc chắn là sự thiếu kinh nghiệm sẽ dễ dàng khiến cho cô bé trở thành nạn nhân của hắn.

Chàng lưỡng lự và nhìn lại vợ chàng. Nàng vẫn đang khiêu vũ với Chisley và nói điều gì đó làm anh ta nén cười. Chàng chỉ lưỡng lự trong một giây và sau đó đi theo Kersey và Samamtha.

Đúng, Kersey đang tiến lại gần cô ấy và họ đang nói chuyện. Chàng chỉ có thể nhìn thấy lưng của Kersey, nhưng Samamtha nhìn rất xúc động. Cô ấy không cần phải chú ý đến chàng.

Chàng làm như mình đi dạo gần đấy và dự định chỉ can thiệp nếu thật cần thiết. Có lẽ chàng nên bỏ ý nghĩ trả thù. Nhưng chàng không dự dịnh bỏ đi trong khi Kersey quyến rũ một cô gái trẻ vô tội.

- ……. Một tiểu thư trẻ trung xinh đẹp ! – chàng nghe thấy Kersey nói – và anh đã luôn luôn hiểu rõ giá trị của vẻ yêu kiều. Có lẽ anh đã biểu hiện một vài sự can đảm mà em đã hiểu sai ?

Bá tước nhìn thấy sự bối rối thay thế vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt Samamtha.

- Anh muốn sự tự do của anh từ Jenny ! – chàng nghe thấy cô ấy nói, mặc dù cô ấy gần như là thì thầm – Anh đã cố gắng lợi dụng tôi, ôi ! – Lời nói sau cùng dường như có vẻ đau khổ.

Không khó khăn gì để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kersey rõ ràng là đang chơi hai trò chơi cùng một lúc với hy vọng là nếu hắn ta không thắng trò chơi này thì hắn ta cũng thành công với trò chơi còn lại. Và hành động của hắn ta hoàn toàn nhẫn tâm làm tổn thương hai cô gái vô tội.

Bá tước Thornhill lại cảm thấy một sự thúc đẩy mạnh mẽ muốn gϊếŧ hắn ta. Chàng vẫn đứng tại chỗ cho đến khi Samamtha cố gắng vượt qua Kersey, gần như đυ.ng vào chàng và hấp tấp đi về hướng phòng nghỉ ngơi của quý bà. Kersey quay người lại vài giây sau đó, có một sự thích thú trên gương mặt hắn ta. Sự thích thú biến mất khi hắn ta nhìn thấy Bá tước đứng cách đó vài bước chân.

- À ! – hắn ta nói – một gián điệp với những bước chân nhẹ nhàng. Có lẽ tôi bắt buộc phải ngoái lại nhìn qua vai mình bất cứ nơi nào tôi đi trong thời gian còn lại của Mùa Lễ Hội phải không Thornhill ?

- Nó sẽ dễ dàng thực hiện thôi, nếu tôi thấy là nó sẽ đem đến cho anh vài đêm mất ngủ ! – Bá tước nói một cách khôi hài – Tôi muốn nói vài lời với anh bây giờ Kersey !

- Anh dám sao ? – Tử tước Kersey cười, thoải mái trở lại – tôi cho rằng hoàn toàn bình thường nếu tôi không giao thiệp với người đàn ông chịu trách nhiệm cho trái tim tan nát của tôi !

- Khi đó, tôi sẽ đợi ! – Bá tước nói với vẻ trầm tĩnh – cho đến khi anh quay trở lại phòng khiêu vũ và ném một chiếc găng tay vào mặt anh để bảo vệ cho danh dự của em họ vợ tôi, quý cô Newman !

- Anh sẽ biến mình thành một con lừa ngu ngốc ! – Tử tước nói một cách khinh khỉnh

- Chúng ta sẽ thử xem sao ! – Bá tước cười với hắn ta – Sau tất cả mọi việc, tôi còn rất ít thứ để mà mất. Khi mà danh tiếng đã không còn, thì không cần phải cảnh giác nhiều trước sự khinh miệt nơi công cộng phải không ?

Tử tước Kersey nhìn có vẻ tức tối

- Thật vậy à ? Anh muốn nói gì ?

- Một vài thứ ! – Bá tước nói nhìn chằm chằm vào hắn ta – những điều mà tôi thích nói ở một nơi riêng tư hơn. Thật may mắn là tôi thấy có một phòng chờ không có ai vào lúc này, chúng ta sẽ đến đó chứ ?

- Anh dẫn đường đi ! – Tử tước Kersey cúi ngừời với vẻ chế giễu và mở rộng một cánh tay theo hướng đi về căn phòng chờ.

Lâu đài Truscott được xây dựng cẩn thận cho những sự kiện xã hội đặc biệt. Có một dãy các phòng chờ nhỏ và thoải mái đối diện với phòng khiêu vũ, và tất cả những phòng chờ này được nối với nhau bởi những cánh cửa mà có thể đóng lại riêng tư hoặc mở ra cho những sự kiện lớn hơn. Đó là nơi thích hợp cho những vị khách muốn có một nơi yên tĩnh hơn phòng khiêu vũ một vài lúc trong buổi tối và không hứng thú lắm với phòng chơi bài. Đó cũng là nơi một vài cặp trẻ tuổi bị thu hút nhau tại hội chợ hôn nhân này, thường thì có quá nhiều đôi như vậy trong suốt Mùa Lễ Hội, có thể có vài phút riêng tư và hôn trộm nhau mà không bị một nửa giai cấp thượng lưu bắt gặp.

Những cánh cửa được đóng lại thường không được chấp thuận. Những cánh cửa đóng gợi cho người ta ý nghĩ đang giấu giếm một hành vi nào đó và có thể khuấy động lên một vụ bê bối nếu cánh cửa đóng lại trong một thời gian quá lâu.

Bá tước Thornhill đóng cánh cửa thông ra hành lang bên ngoài. Tử tước Kersey quay người lại đối diện với chàng, sự thích thú lại hiện ra trên khuôn mặt anh ta.

- Thật đáng tiếc là các quý ông đã từ bỏ mốt thời trang mang kiếm như một vài thập kỷ trước, Thornhill ! Chúng ta có nên có những tiếng đánh nhau để thu hút sự chú ý của mọi người hay không nhỉ ?

Bá tước đứng yên ngay bên trong cánh cửa. Chàng vòng tay ra sau lưng.

- Tôi phải cảm ơn anh, Kersey ! Vì đã tạo điều kiện cho tôi dễ dàng giành được vợ tôi ! Tôi tin nàng là báu vật quý giá nhất mà một người đàn ông có thể hy vọng tìm thấy !

Kersey cười và nói :

- Thật sao ? Có lẽ tôi nên tự mình kiểm tra vài lần xem sao mới biết được, Thornhill nhỉ ! Huấn luyện nàng cho anh hay là đại loại như vậy !

- Anh hãy liệu hồn ! – giọng nói của Bá tước hoàn toàn trầm tĩnh – Hãy cẩn thận đấy, Kersey ! Jennifer đang phải trải qua một sự lăng nhục quá sức chịu đựng của nàng ! Cả hai người chúng ta đều phải chịu trách nhiệm về những gì mà nàng đang phải gách chịu !

- Thử đi ! – Kersey trả lòi, vẫn còn cười – Anh phải thừa nhận là tôi chơi trò chơi này giỏi hơn anh đấy Thornhill ! Lá thư là một bằng chứng cho kỹ năng bậc thầy của tôi. Ít nhất, đó là sự đánh giá hèn mọn cho tác giả của nó. Tôi không trông đợi là anh sẽ ràng buộc với cô ấy. Sự thật này đủ làm cho tôi thích thú trong mấy ngày trời !

- Tôi sẽ nói ngắn gọn ! – Bá tước nói – Tôi đến đây với anh để nói điều này, Kersey ! Anh đã cám dỗ mẹ kế của tôi, hủy hoại người phụ nữ bây giờ là vợ tôi, và tàn nhẫn đùa cợt với tình cảm của em họ vợ tôi, thêm một người vô tội nữa, thậm chí còn trẻ hơn hai người kia. Anh chẳng có gì phải khϊếp sợ tôi khi mà tôi nhận ra cái giá mà tôi phải trả kể từ khi tôi trở về từ Châu Âu rằng tôi chỉ đơn giản là tự hạ thấp bản thân mình, khiến cho mình cũng trở thành một kẻ tồi tệ như anh với ý định trừng phạt anh mà lại làm tổn thương đến những người vô tội khác. Nhưng nếu anh đến gần bất cứ người phụ nữ nào mà tôi bảo trợ hoặc yêu mến một lần nữa, hoặc là cố ý nói một điều gì đó lăng mạ họ ngay tại nơi công cộng, tôi sẽ ném một chiếc găng tay vào mặt anh tại nơi nào đông người nhất mà tôi biết. Tôi sẽ không hỏi lại là anh có hiểu ý tôi không. Tôi không tin ngu ngốc là một trong những khuyết điểm của anh !

Kersey ngửa đầu và cười lớn

- Tôi đang sợ hãi và run như cầy sấy đây Thornhill ! – Kersey nói – hai đầu gối của tôi đang run lập cập đây !

- Nếu như bây giờ chúng vẫn chưa run sợ, thì chắc chắn là sẽ như vậy trước khi đêm nay kết thúc !

Cả hai người đàn ông đột ngột quay đầu lại về hướng tiếng nói phát ra và ngạc nhiên nhìn vào cánh cửa thông với căn phòng chờ bên cạnh đã được mở và đung đưa rồi đập sầm vào bức tường đằng sau. Bá tước Thornhill nhận đó chắc chắn không phải là hành động đóng cửa rồi.

Bá tước Rushford đang đứng ở ngay đó, đôi mắt sáng rực, mặt tím lại vì tức giận. Đằng sau ông ta, Thornhill có thể nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Nữ Bá Tước. Hai quý ông đi cùng với họ tại bữa ăn tối, hấp tấp vội vàng dẫn hai quý bà đi cùng đi qua cách cửa khác để ra hành lang.

- Cha ! – Tử tước Kersey gọi với theo.

Bá tước Thornhill nghĩ một cuộc diễn tập thành công chưa chắc đã có thể trình diễn được một vở kịch hay bằng một nữa những gì đã xảy ra. Thế đấy, chừng đó là quá đủ cho một căn phòng riêng biệt và một câu chuyện riêng tư. Chàng không lấy làm ngạc nhiên nếu âm thanh của một nụ hôn có thể vang vọng từ căn phòng này sang căn phòng khác.

- Bá tước Rushford ! Thưa bà – chàng nói cộc cằn và nghiêng đầu xuống với cả bá tước và nữ bá tước – Tôi phải nói những lời nói đó ở ngay đây. Mong hai vị thứ lỗi !

Chàng quay người và rời khỏi phòng, đóng cánh cửa sau lưng chàng một cách yên lặng. Chàng có thể nghe thấy âm nhạc chỉ vừa mới hết. Jennifer có thể cần đến chàng trong phòng khiêu vũ.

**************************************

Nàng biết bản thân nàng là một người hèn nhát trước khi buổi tối kết thúc. Những câu hỏi mà nàng đã hỏi chàng trong suốt điệu valse đầu tiên đã không được trả lời, và chúng cứ lặp đi lặp lại trong đầu nàng suốt phần còn lại của buổi tối. Không phải là nàng thật sự cần phải được trả lời những câu hỏi đó, nhưng khi nào mà chúng còn chưa được trả lời, khi nào mà nàng vẫn chưa được chính chàng trả lời, có lẽ nàng vẫn có thể thuyết phục được bản thân nàng là chúng chỉ đơn thuần là những câu hỏi mà nàng không biết câu trả lời.

Nàng quyết định là nàng sẽ hỏi chàng lại lần nữa khi vũ hội kết thúc. Và nàng vẫn không hỏi chàng khi ngồi trên xe ngựa về nhà. Họ chỉ có một mình, và im lặng suốt cả cuộc hành trình. Không phải là nàng không có cơ hội để hỏi chàng, nhưng nàng đã không hỏi. Chàng ngồi cách xa hết mức về phía bên phải chiếc ghế, còn nàng thì ngồi cách xa hết mức về phía bên trái chiếc ghế. Nhưng chàng nắm lấy tay nàng và giữ nó quá chặt suốt cuộc hành trình im lặng đến nỗi tâm trí nàng chỉ cảm nhận được sự đau đớn. Hay là chỉ có vẻ như vậy. Nàng cảm thấy đau đớn vì nó làm cho đầu óc nàng tập trung vào một điều gì đó.

Nàng sẽ hỏi chàng ngay khi chàng đến phòng ngủ của nàng. Nàng quyết định như vậy khi chàng đi cùng nàng vào trong nhà, để nàng lại ngay ngưỡng cửa phòng thay quần áo của nàng sau khi hôn nhẹ nàng và nói là lát nữa chàng sẽ đến với nàng. Nhưng nàng vẫn chưa hỏi chàng. Khi chàng đến, nàng đã mặc áo ngủ, mái tóc nàng mới được gỡ ra và vừa được chải, thả dài sau lưng nàng. Nàng chỉ có thể cảm nhận được sự cảnh giác và ham muốn. Nếu nàng hỏi chàng ngay lúc này, một phần lý trí nói với nàng, là mọi thứ sẽ bị hủy hoại, và chàng sẽ không làʍ t̠ìиɦ với nàng. Hoặc nếu chàng làʍ t̠ìиɦ với nàng, thì nàng sẽ không thể có cảm giác thích thú.

Vì vậy, nàng quyết định sẽ hỏi chàng sau, trước khi học cảm thấy buồn ngủ. Nhưng làʍ t̠ìиɦ sẽ cần nhiều thời gian và thậm chí cả sức lực. Và làʍ t̠ìиɦ nhắc nhở nàng rằng nàng không muốn bất cứ điều gì là đúng cả. Bất cứ điều gì, kể cả những gì nàng ngờ vực là sự thật. Nàng không muốn những điều đó là sự thật bởi vì nàng muốn yêu chàng. Và nàng muốn được tự do hưởng thụ cuộc đời còn lại của nàng. Nàng không muốn phải sợ hãi chàng khi nàng phải thực hiện bổn phận mỗi đêm của nàng. Nàng không muốn nó trở thành một thứ gì khác ngoài bổn phận.

- Tình yêu của anh ! – chàng thì thầm bên tai nàng khi họ đã làʍ t̠ìиɦ xong, và nàng nên nói với chàng – em yêu, anh không làm cho em kiệt sức chứ ?

Từ những gì mà dì Agatha mô tả và sự hiểu biết trước đây của nàng, nàng đã không nghĩ rằng việc làʍ t̠ìиɦ kéo dài hơn vài phút. Nàng đã nghĩ rằng nó chỉ là một sự bất tiện nhỏ đối với nàng, tất nhiên là không tiêu tốn nhiều sức lực lắm. Nàng đã kiệt sức đến nỗi không thể nói được lời nào. Nàng thở dài, cuộn người lại gần chàng và thϊếp ngủ. Nàng đã ngủ trước khi nàng có thể nghe được âm điệu tiếng cười trong câu hỏi của chàng.

Ánh sáng buổi bình minh đang chiếu vào trong phòng khi nàng tỉnh dậy và nhận ra môi chàng đang hôn khắp thái dương nàng rồi xuống má nàng và biến đổi giấc mơ của nàng thành một giấc mơ tình ái và làm cho nàng thức giấc. Nàng ngái ngủ ngáp trên ngực chàng và duỗi chân nàng dọc theo chân chàng. Đó là một đôi chân rắn chắc và mạnh mẽ, nam tính, và nàng nhớ lại cảm giác chúng tựa vào bên trong đùi nàng.

Thật tuyệt ! Nàng nói với bản thân nàng khi nàng đã hoàn toàn tỉnh táo. Đây là thời điểm thích hợp. Hỏi chàng ngay bây giờ. Kết thúc nó. Sẽ không có sự yên ổn cho đến khi mọi thứ được rõ ràng.

Và có thể thậm chí sẽ không bao giờ có sự yên ổn nữa !

Nhưng những câu hỏi này trước sau gì nàng cũng phải hỏi. Nàng xoay đầu ra khỏi ngực chàng và cảm thấy một cái chạm nhẹ ngay sau đầu. Chàng đang mỉm cười với nàng.

- Chào buổi sáng, em yêu ! – chàng nói – anh không đánh thức em đấy chứ ?

- Anh đánh thức em rồi ! Ý anh là gì vậy ? – mình đang mỉm cười, nàng không thể suy nghĩ được điều gì khác, mình đang mỉm cười với chàng.

- Chỉ là một câu hỏi khiêm nhường ! – chàng nói, nụ cười của chàng giống như một sự âu yếm

– nếu anh có thể làʍ t̠ìиɦ với em lần nữa, vợ yêu !

- Ôi ! – nàng chợt nghĩ quyền lực của cơ thể còn mạnh hơn lý trí. Nàng chắc chắn điều đó ngay cả trước khi cơ thể nàng thức dậy với khoái lạc, chỉ vừa mới tối qua thôi. Cả cơ thể nàng ngay lập tức cảm thấy ham muốn. Nàng muốn chàng. Nàng muốn được cảm nhận trọn vẹn cơ thể chàng.

- Chỉ khi em cũng muốn điều đó ! – chàng nói – Em có thể từ chối nếu em không thích !

Nàng đột nhiên nhận ra và hoàn toàn sửng sốt khi nàng nhìn vào khuôn mặt chàng qua đôi mắt nhòa lệ. Và rồi những giọt nước mắt nóng hổi rơi từ má nàng xuống cánh tay chàng.

- Ôi,. Gabriel ! Em muốn điều đó ! Em muốn ! Hãy làʍ t̠ìиɦ với em !

Nàng không nói gì sau khi làʍ t̠ìиɦ, mặc dù là nàng không ngủ ngay và chàng cũng vậy. Họ nên nói chuyện với nhau, nhưng thay vì vậy họ ấm áp hôn nhau say đắm với đôi mắt nhắm. Và nàng ngạc nhiên với những gì đã diễn ra. Chàng làʍ t̠ìиɦ với nàng bằng cả hai bàn tay, những ngón tay, làm cho nàng trở nên điên cuồng vì ham muốn, và rồi đưa nàng lên mãi, lên mãi đến đỉnh cao của khoái lạc. Khi chàng đâm vào sâu bên trong nàng để giải thoát cho ham muốn của chàng, thì nàng đã trở nên mềm mại và sẵn sàng, thoải mái chờ đợi sự xâm nhập của chàng và đón nhận những hạt giống của chàng.

Ngày mai nàng sẽ hỏi chàng, đúng hơn là lát nữa. Không phải bây giờ. Giây phút này là một trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời nàng. Nàng sẽ nhớ đêm nay là đêm nàng được yêu thật nhiều. Nàng sẽ khắc ghi tình yêu đêm nay trước khi tình yêu của họ chết mãi mãi.

Nhưng đó là chuyện của ngày mai. Hiện tại chỉ có tình yêu. Nàng vòng một cánh tay ôm eo lưng chàng và thoải mái tựa vυ" nàng dựa vào ngực chàng. Nụ hôn của họ bị ngắt quãng trong chốc lát, nhưng họ mở mắt, nhìn nhau cười âu yếm, và rồi môi nàng lại gặp môi chàng để bắt đầu lại nụ hôn.