Chương 1: Vô cảm

Sao trời dày đặc, vô hạn lấp lánh, Hải Thành trong công viên, ở nơi không người, một thanh niên khoanh chân ngồi trên tảng đá, hai mắt nhắm nghiền tựa như lão tăng nhập định. Nếu có người ở đây sẽ trố mắt chấn kinh, bởi lúc này xung quanh thanh niên vậy mà xuất hiện một l*иg ánh sáng, trên vòng sáng hàng vạn ngôi sao như ẩn như hiện, thoạt nhìn chẳng khác nào thần linh.Không biết qua bao lâu vòng sáng đột ngột biến mất, thanh niên mở mắt, đôi con ngươi một trái một phải phân biệt lóe lên năm đạo ánh sáng, trông vô cùng kỳ huyễn.

- Ba năm!

Thanh niên bỗng dưng khẽ nhếch miệng. Hắn năm đó kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ nát, ngẫu nhiên trôi dạt đến tòa thành thị này, trời xui đất khiến trải qua một đoạn nhân sinh cực kỳ đặc sắc.

Đã từng, quát tháo phong vân, vậy mà lưu lạc đến mức phải đi ở rể, trở thành một tên phế vật, một kẻ ăn bám, người người khinh bỉ.

Đã từng, lãnh khốc bá đạo, vậy mà trở thành một tên điểu ti hèn mọn, người người trào phúng.

Đã từng, đương thời đệ nhất cao thủ, vậy mà trở thành một kẻ tay trói gà không chặt, người người khi nhục.

Đặc sắc không, tuyệt đối đặc sắc. Còn có đặc sắc hơn đây này.

Reng...reng.

Điện thoại trong túi quần đột ngột reo chuông. Thanh niên lập tức cầm ra, nhìn nhìn liền bắt máy.

- Chuyện gì?

Thanh niên ngữ khí đạm mạc, dĩ nhiên không coi người bên kia là một chuyện.

- Ta cho ngươi năm phút có mặt ở nhà, quá hạn cũng không cần trở về.

Đáp lại hắn là một đạo thanh âm cực hạn băng lãnh.

Thanh niên giật mình, kém chút ném điện thoại, đợi hắn kịp phản ứng, đối phương đã cúp máy.

- Con mẹ nó!

Thanh niên co chân chạy vội, vừa chạy vừa chửi ầm lên, rõ ràng là số của cô em vợ, ai biết được người nói chuyện thế mà là thê tử trên danh nghĩa Hứa Thanh Mi.

Cô vợ này của hắn, rất ít khi nổi giận, nhưng giận lên chính là một đầu cọp cái. Không phải loại kia, hung hãn đanh đá, mà là lạnh, lạnh như băng. Mà thanh niên chính là sợ hãi cái bộ mặt này của nàng.

Thanh niên gọi Trần Phong, ba năm trước ở rể Hứa gia, tục xưng Hứa gia phế tế.

Trở lại cư xá, trong nhà đèn đã tắt hết, Trần Phong không dám phát ra tiếng động, tựa như kẻ trộm, cẩn thận từng li từng tí trở lại phòng của mình.

Đem chăn mền trải ra đất, Trần Phong nhẹ nhàng ngả lưng nằm xuống. Hắn cùng Hứa Thanh Mi thuộc dạng hữu danh vô thực, một ngón tay, một góc áo, nàng cũng không cho phép hắn chạm vào. Khắp căn phòng toàn là dao kéo, trên chiếc giường kia lại càng nhiều, chỉ cần hơi manh động cái mạng nhỏ liền xong.

Cho nên, giường, đối với Trần Phong mà nói, chính là cấm khu.

- Ăn vụng không biết chùi mép, nếu còn có lần sau, tự ghánh hậu quả.

Trần Phong vừa nằm xuống, Hứa Thanh Mi bỗng dưng mở miệng, lạnh như băng nói.

Đều nói nam nhân sống bằng nửa thân dưới, với người khác chưa hẳn đúng, rơi vào Trần Phong liền tuyệt đối chính xác, loại người như hắn khiến nàng kinh tởm.

- Ta không phải loại người như ngươi nghĩ.

Trần Phong trong lòng rất là bất đắc dĩ. Cũng bởi vì hắn thường xuyên rời nhà vào buổi tối, mà nàng mặc định cho rằng hắn đi làm chuyện không đứng đắn.

- Ngậm miệng!

Hứa Thanh Mi quát lên. Ban ngày khiến nàng mất mặt xấu hổ, ban đêm cõng nàng ra ngoài làm bậy. Đây là hạng người gì còn cần phải nghĩ sao.

- Xin lỗi!

Trần Phong cười khổ ném ra một câu không đầu không cuối, nói xong liền ngủ.

Hứa Thanh Mi nghe mà buồn nôn

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

- Trần Phong, ngươi dự định khi nào đi tìm việc làm?

Sáng sớm, trên bàn ăn mẹ vợ Lê Ỷ Lan nhìn qua Trần Phong lạnh nhạt nói. Phế vật từ đầu đến chân, Lê Ỷ Lan đối với vị con rể này khinh bỉ gần như thấm vào trong máu. Nếu không phải Hứa Thanh Mi sống chết không chịu ly hôn, nàng sớm đã đem hắn ném ra khỏi nhà.

- Ta có Thanh Mi nuôi, tại sao phải kiếm việc làm.

Trần Phong thản nhiên trả lời.

- Ngươi...!

Lê Ỷ Lan giận tím mặt, muốn mắng to một trận, nhưng mà đàn gảy tai trâu, làm gì tốn nước bọt.

- Được rồi, nhà chúng ta ba người đi làm, còn không nuôi nổi hắn hay sao?

Cha vợ Hứa Chính Khải lúc này lên tiếng. Hắn đối Trần Phong đơn giản là bất lực.

Hứa Thanh Mi yên lặng ăn cơm, một câu cũng không nói.

- Mất mặt xấu hổ!

Hứa Thanh Mai bĩu môi khinh bỉ.

- Thanh Mi, ta hết tiền?

Trần Phong mặt không đỏ tim không đập quay sang Hứa Thanh Mi thấp giọng nói.

- Khốn nạn, không kiếm được tiền thì cũng thôi, lại còn xin tiền.

- Một đại nam nhân xin tiền nữ nhân, Trần Phong, ngươi không cảm thấy nhục sao?

Lê Ỷ Lan vỗ bàn, nổi giận quát. Nàng cảm thấy nuôi một con chó, còn tốt hơn nuôi Trần Phong gấp trăm lần, bởi vì chó sẽ không khiến nàng tức điên.

Lê Ỷ Lan không biết kiếp trước mình đã tạo ra nghiệp chướng gì, mà kiếp này phải chịu đày đọa. Nữ nhi thì cứng đầu, con rể thì vô dụng, quá không thể nào chịu nổi.

- Hắn da mặt dày, làm gì biết nhục.

Hứa Thanh Mai khinh thường cười một tiếng. Nói đến tên phế vật này, từ ngày mới bắt đầu nàng chưa từng gọi hắn một tiếng anh rể, hắn không xứng. Quá rác rưởi.

- Ta ăn no!

Hứa Thanh Mi nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp móc ra một ngàn đồng đặt lên bàn, kế đến liền đứng dậy đi ra cửa.

- Ta đưa ngươi đi làm.

Trần Phong cầm tiền nhét vào túi, vội vàng đuổi theo nói.

Ba năm nay nếu nói Trần Phong không làm gì cũng không đúng, chí ít, hắn mỗi ngày đều đúng giờ đưa đón Hứa Thanh Mi.

- Không cần, ta tự đón xe.

Hứa Thanh Mi không quay người nói.

- Làm sao rồi?

Trần Phong lo lắng hỏi.. Hắn biết nàng sẽ không tùy tiện đón xe, trừ khi có chuyện.

- Ngươi bẩn!

Hứa Thanh Mi nói xong liền đi xuống lầu.

Trần Phong thoáng ngây người, sau lại một mặt đắng chát. Tiếp đến đột lát, chính hắn cũng đón xe rời đi.

- Xin hỏi! muốn đi đâu?

Lái xe hướng Trần Phong hỏi.

- Bạch Long Lĩnh.

Trần Phong đáp.

- Một ngàn hai trăm đồng, không trả giá.

Lái xe nhíu mày, sau một lát liền nói.

- Tốt!

Trần Phong trực tiếp đáp ứng. Trong túi của hắn tính cả tiền Hứa Thanh Mi mới cho, cũng còn không đến con số đó. Nhưng biết làm sao, tới nơi rồi tính.