Chương 16: Bảo hộ thế giới

- Ta quên mất điện thoại hết tiền.Trần Phong bấm số gọi đi, bất quá đáp lại hắn là một đạo thanh âm vô tình thông báo tài khoản không đủ.

- Ngươi cầm của ta đi.

Hứa Thanh Mi tối sầm mắt, tên hỗn đản này quá không để người tin cậy. Cơ mà nàng thật sự ôm lấy một tia hy vọng.

Trần Phong ngày hôm nay mang đến cho nàng xung kích quá lớn, hắn dường như đã biến thành một người khác.

Quan tâm nàng, bảo hộ nàng, ba năm đến nay đây là lần thứ nhất hắn đem hai việc này thể hiện một cách vô cùng hoàn hảo, để lại cho nàng ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Bóng lưng kia, một mực ngăn ở trước người, tựa như một bức tường kiên cố, thay nàng chặn lại vô số phong ba bão táp, cảnh tượng đó, nàng vĩnh viễn khắc sâu vào tâm khảm.

Không một nữ nhân nào đủ sức kháng cự trước một nam nhân xem sự an toàn của ngươi còn quan trọng hơn sinh mạng của hắn.

Cho nên, giờ phút này thái độ Hứa Thanh Mi đối với Trần Phong phải nói là thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Chưa đến mức phát sinh cái gì, nhưng thiện cảm vẫn phải có một ít, không giống trước kia, chỉ có chán ghét, oán hận cùng khinh thường.

Trần Phong cười cười tiếp nhận điện thoại, sau vài thao tác hắn liền bấm số gọi đi.

Loa ngoài mở ra, một hồi chuông vang lên, âm thanh truyền vào trong tai, Hứa Thanh Mi trong lòng hồi hộp một trận.

- Ai?

Điện thoại kết nối, bên kia lập tức vang lên thanh âm trầm thấp.

- Trần Phong.

Trần Phong thuận miệng phun ra một câu.

- A! Tiểu tử ngươi còn chưa chết sao?

Sau hai giây bên kia mới hồi đáp, tựa hồ rất là kích động.

- Con mèo có chín mạng, ta mười cái, muốn chết sao mà khó.

Trần Phong cười cười.

- Ngươi đã không chết, ba năm này lại trốn đi nơi nào? Cũng không biết gọi điện cho ta.

Bên kia hừ lạnh, bất mãn nói.

Hứa Thanh Mi kinh ngạc liếc Trần Phong. Ba năm, đây không phải là khoảng thời gian hắn ở rể Hứa gia đi.

Hứa Thanh Mi đột nhiên phát hiện trên người Trần Phong ẩn giấu kinh thiên đại bí mật. Nàng chỉ biết hắn của ba năm này, về phần hắn của trước đó, lại là một đoàn mê vụ.

"Trần Phong ngươi rốt cuộc là ai?" Hứa Thanh Mi âm thầm tự hỏi.

- Ta bị thương, vừa khôi phục, còn cưới vợ.

Trần Phong đơn giản hồi đáp.

- Cái gì? Ngươi lấy vợ rồi, có thật không?

- Nàng dâu là người nào?

Bên kia chấn kinh, không tin mà hỏi. Trần Phong lấy vợ, cái này làm sao có thể.

- Nam Châu danh hạ đệ nhất mỹ nhân, Hứa Thanh Mi. Ngài tra một chút liền biết.

Trần Phong cười khổ. Đừng nói người khác không tin, chính hắn cũng có một đoạn thời gian mơ mơ hồ hồ.

Hứa Thanh Mi hơi cau mày, cẩn thận lắng nghe.

- Oa!

- Thật không thể tin nổi, thật không thể tin nổi.

- Tiểu tử ngươi vậy mà đi ở rể, còn ăn bám, ha...ha

- Ngươi giấu sâu như vậy, chẳng trách không ai có thể tìm được ngươi.

- Ha...ha...thú vị, thú vị...ha...ha

Sau một lát trong điện thoại liền truyền đến tiếng kinh hô, tiếp theo là một tràng cuồng tiếu.

- Đại nhân, ngài cho một ít mặt mũi đi, thuận tiện giữ hình tượng.

Trần Phong mặt đen lại, Hứa Thanh Mi đang nhìn chằm chằm đâu.

Hứa Thanh Mi cũng nhịn không được che miệng cười, đồng thời nàng cũng đã rõ ràng, thân phận Trần Phong tuyệt đối không đơn giản.

- Ha...ha!

- Nói chính sự đi, gọi cho ta có chuyện gì?

Bên kia cười thêm một tiếng, mới chịu nghiêm túc nói chuyện.

- Thê tử của ta tại Hải Thành, bị người bắt nạt, đối phương gọi Ngô gia.

- Bọn hắn Ngô gia, gia đại nghiệp đại, táng tận thiện lương, việc ác vô số.

- Đắc tội bọn hắn, không ai sống quá ba ngày, ta lo lắng chuyện này nếu xử lý không tốt, sẽ ra đại sự.

Trần Phong hạ giọng kêu khổ. Hứa Thanh Mi nội tâm treo cao, chờ một cái đáp án.

Bên kia trầm mặc, hắn nghe ra Trần Phong lời nói hàm chứa ẩn ý. Trần Phong nói "đại sự" không phải Ngô gia náo yêu thân, mà là Ngô gia sẽ bị huyết tẩy.

Hơn nữa, Trần Phong dường như không nghĩ bại lộ thân phận, bằng không cũng không cần gọi cuộc điện thoại này.

- Ngô gia, một con chó cỏ, mười phút sau ngươi xem tin tức đi.

Một lát trong điện thoại liền truyền đến thanh âm khinh thường. Không chỉ Ngô gia, toàn bộ Thiên Nam, có bao nhiêu gia tộc, không bị hắn coi là chó cỏ.

Hứa Thanh Mi chấn động, Ngô gia tại Hải Thành không tính xưng vương xưng bá, nhưng cũng thuộc dạng tiếng tăm lừng lẫy. Thế nhưng, ở trong miệng người kia lại biến thành chó cỏ, nghĩ diệt liền diệt.

Mười phút diệt Ngô gia, đối phương đây là cuồng vọng hay có tư cách này.

- Vậy ta thay mặt thê tử đa tạ đại nhân.

Trần Phong vui vẻ nói. Hắn biết Hứa Thanh Mi chưa chắc đã tin, bởi vì nàng đối với thế giới này hiểu quá ít. Ngô gia tại Hải Thành đúng là có chút năng lực, nhưng phóng mắt toàn Thiên Nam, không khác gì kiến hôi, nhỏ bé không đáng kể.

- Ngươi năm đó ở rể, hẳn là không có sính lễ đúng không?

- Có cần ta chuẩn bị sao?

Bên kia quan tâm mà hỏi. Hắn đọc trong tin tức, Trần Phong phải nói là thảm không chịu nổi.

- Ngài có tiền không?

Trần Phong hỏi ngược lại.

- Đại gia ngươi!

- Ngươi không biết ta người này thiếu nhất chính là tiền sao?

Bên kia tức giận chửi ầm lên.

- Hắc hắc!

- Vậy được rồi, sính lễ tự ta có thể chuẩn bị, ngài giữ sức khỏe là tốt.

- Ta trước cúp máy, lần sau có rảnh gọi cho ngài.

Trần Phong cười cười, nói xong liền tắt trò chuyện.

Đối phương không có tiền là do không đem tiền để vào mắt, hắn nếu muốn tiền chỉ là một con số.

- Tiểu tử xem ra ngươi cam nguyện ở rể, nguyên nhân là vì nàng.

Xa xa kinh đô, trong một căn thư phòng, một vị trung niên tay cầm điện thoại, mắt nhìn tấm ảnh trên máy tính lẩm bẩm nói.

Trước đó Trần Phong sỡ dĩ ẩn giấu thân phận, có lẽ là để chữa thương, lúc này ẩn giấu chắc chắn là vì cô gái nhỏ này.

- Rốt cuộc cũng có người trị được ngươi.

Trung niên khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười hài lòng.

- Dạ Ảnh.

Trung niên bỗng dưng hô một tiếng.

- Đại nhân!

Trong thư phòng, lập tức vang lên thanh âm hồi đáp. Trước mặt trung niên một đạo thân ảnh mơ hồ dần dần hiện rõ.

Người này trên thân khoác kiện áo choàng màu đen, sở trường ẩn nấp, là một trong bảy cận vệ bên cạnh trung niên.

- Có nhiệm vụ giao cho ngươi.

- Nàng gọi Hứa Thanh Mi, sống tại Hải Thành, ngươi đi phụ trách an toàn của nàng.

- Bất kể là ai, chỉ cần đối nàng sinh ra uy hϊếp, gϊếŧ chết bất luận tội.

Trung niên chỉ vào tấm hình nghiêm giọng nói.

- Đại nhân, ta là cận vệ của ngài, không có khả năng vì bảo hộ một nữ nhân mà rời khỏi ngài.

Dạ Ảnh lắc đầu nói. Hắn có kiêu ngạo của mình, để hắn bảo hộ một nữ nhân thế tục, hắn không đồng ý.

- Ngươi nghĩ nàng là người bình thường nên khinh thường thủ hộ?

- Dạ Ảnh, ta nói cho ngươi đi, nữ nhân này nếu xảy ra cái gì không may, thế giới rất có thể theo đó hủy diệt.

- Ngươi thấy qua sát thần cười, nhưng đã thấy qua sát thần phẫn nộ sao?

- Nàng xảy ra chuyện ngươi sẽ thấy, bởi vì nàng chính là thê tử của hắn.

Trung niên không giận mà còn cười, chậm rãi chỉ ra thân phận của Hứa Thanh Mi.

- Cái gì...?

Dạ Ảnh chấn kinh, trong lòng không khỏi dâng lên sóng gió ngập trời, hắn làm sao cũng không thể ngờ tới nữ nhân kia lại có thân phận kinh khủng như thế.

Sát thần cười, thây ngang khắp đồng, thi chất thành núi, máu chảy thành sông.

Sát thần phẫn nộ đâu, chưa ai thấy qua, cũng chưa có ai nghe qua. Bởi trên đời không chuyện gì, có thể làm hắn phẫn nộ.

Nhưng mà trung niên lại khẳng định Hứa Thanh Mi sẽ là nhân tố chọc hắn phẫn nộ. Sát thần phẫn nộ, hậu quả ra sao, nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Dạ Ảnh lĩnh mệnh.

Dạ Ảnh hít một hơi thật sâu nói.

Hắn đi, không phải để bảo hộ Hứa Thanh Mi, mà là bảo hộ thế giới.