Chương 4: Sát thần

Bạch Long Lĩnh dài hơn hai cây số, quanh năm bị sương mù bao phủ, toàn bộ dãy núi tựa như một đầu bạch long ngủ say.Là danh lam thắng cảnh, lại nửa năm mới mở cửa một lần, cho nên một ngày này Bạch Long Lĩnh phải nói là người đông nghìn nghịt.

Trần Phong không có ý định du ngoạn, hắn đến để gặp một vị cố nhân. Một đường đi thẳng, rốt cuộc Trần Phong đứng trước một ngọn núi.

Men theo bậc thang Trần Phong chậm rãi đạp bước tiến lên, xung quanh hắn lúc này không một bóng người.

Đi được vài chục mét, hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện chặn lại Trần Phong.

Hai người này một thân cổ võ phục đều là màu trắng, cùng loại với đám người Trương Thiên Nguyệt.

- Đứng lại!

- Phía trước là Bạch Vân Tông, không cho phép tiến lên.

Một trong hai người lạnh giọng quát.

- Cút!

Trần Phong thân như quỷ mị một chân một người đem bọn hắn đá bay. Hai tên này nửa đường đã hôn mê, rơi xuống đất đã không rõ sống chết.

Nhìn cũng không thèm nhìn, Trần Phong tiếp tục đi tới.

- Ngươi là ai, dám tự tiện lên núi, muốn chết.

Vừa đi được một đoạn, lại thêm hai người nhảy ra đối Trần Phong hô to gọi nhỏ.

- Lăn đi.

Trần Phong liếc mắt, chưa đầy nửa giây hai thằng này đã bay rớt ra ngoài.

Một đoạn một chốt, một chốt hai người, tất cả đều bị Trần Phong một chân giải quyết.

Không qua bao lâu Trần Phong rốt cuộc đặt chân lêи đỉиɦ núi.

Đỉnh núi cực kỳ bằng phẳng, tựa như bị người gọt một kiếm, tại chỗ này liền thấy được từng tòa phòng ốc, niên đại xa xưa, xem chừng đã có mấy trăm năm lịch sử.

Tuy nhiên thứ khiến Trần Phong chú ý không phải kiến trúc mà là một đám ba mươi người, nam nữ già trẻ tất cả đều có.

Ba mươi người này tay lăm lăm trường kiếm, mặt đằng đằng sát khí, toàn bộ đều đang nhìn về phía Trần Phong.

Bọn họ chính là nhận được tin có địch nhân đánh lên núi, do đó sớm đợi sẵn ở đây.

Dẫn đầu đám người là một lão giả, người này nhìn qua có hơi lớn tuổi, nhưng sóng lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, khí thế bất phàm, rõ ràng là võ đạo cao thủ. Chỉ tiếc một đầu cánh tay của lão bị ai đó chặt đứt mất, thay thế bằng một cái móc câu.

- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao xông đến Bạch Vân Tông?

Lão giả hơi đánh giá Trần Phong, kế tiếp bình tĩnh hỏi, thanh âm bao hàm một chút sát ý.

Kẻ này không chỉ tự xông lên núi, còn ra tay đả thương một đống lớn đệ tử. Đây không đơn giản là mạo phạm, mà là cố tình gây sự, hoàn toàn không đem Bạch Vân Tông để vào mắt.

Tuy nhiên lão giả tuyệt không tức giận, bởi vì trong mắt lão Trần Phong đã là một người chết.

Dám can đảm chạy tới Bạch Vân Tông gây sự, thiên vương lão tử cũng cứu không nỗi hắn.

"Không đúng, tên này làm sao có chút quen mắt".

Lão giả đột nhiên nhíu mày, có cảm giác đã gặp qua Trần Phong ở nơi nào, trong nhất thời lại nghĩ không ra.

Số người còn lại hiện đã khóa chặt Trần Phong, rất có loại một lời không hợp liền động thủ.

- Ngô chưởng môn, ngươi không nhận ra ta?

Trần Phong liếc mắt lão giả hiếu kỳ nói. Hắn biết lão già này.

Ngô Trường Long, đã từng là chưởng môn nhân Trung Nam Kiếm Phái, một thân tu vi sâu không lường được.

Bốn năm trước Ngô Trường Long cùng một nữ nhân phát sinh đại chiến, về sau bị đối phương chặt đứt một cánh tay, từ đây mai danh ẩn tích.

Ba năm trước Ngô Trường Long tái xuất võ đạo giới, gia nhập võ đạo liên minh. Một ngày kia, hắn cùng bốn trăm hai mươi sáu vị tuyệt thế cao thủ, dẫn theo khoảng ba trăm vạn thủ hạ, chỉ để vây gϊếŧ một thanh niên trẻ tuổi.

Kết quả, thủ hạ mấy trăm vạn người không một ai may mắn sống sót, bốn trăm hai mươi bảy tuyệt thế cao thủ, có ba trăm hai mươi chín người bị chém chết ngay tại chỗ, sáu mươi tám người bởi vì vết thương quá nặng, có người chết trên đường, có người vừa về đến nhà liền chết.

Những người còn lại tàn thì tàn, phế thì phế, có thể lành lặn đúng là không nhiều, Ngô Trường Long vừa hay lại chính là một người trong số đó.

- Ngươi biết ta?

Ngô Trường Long giật mình, mặt già tràn đầy vẻ chấn kinh. Không đợi hắn kịp nghĩ nhiều, phía đối diện Trần Phong khóe miệng vậy mà treo lên nụ cười nhàn nhạt.

Oanh

Nhìn thấy nụ cười này, Ngô Trường Long toàn thân như bị trúng tà, mặt mày tái mét, tiếp theo trước ánh mắt khó tin của đám người, lão vậy mà quỳ, cái đầu gục xuống, thân già run lẩy bẩy.

Xong!

Gương mặt này Ngô Trường Long có thể không nhớ, bởi vì Trần Phong so với năm đó khác quá nhiều, thế nhưng là, cái nụ cười này, cho dù đầu thai một vạn lần lão cũng tuyệt không có khả năng quên mất.

Đó là ám ảnh, là nỗi kinh hoàng, là vô tận máu tươi cùng gϊếŧ chóc, là sát thần, là hiện thân của ma quỷ.

Ở trước mặt hắn lão chỉ có thể quỳ, quỳ đợi phán quyết. Phản kháng? Lão dám sao? Không, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cầu xin tha thứ? Đây lại càng không có khả năng, vì cái gì, bởi vì chưa và chưa từng có ai thành công.

Tuyệt vọng

Sợ hãi.

Hôm nay không chỉ lão chết, mà toàn bộ Bạch Vân Tông đều sẽ bị hủy diệt, thậm chí Bạch Long Lĩnh cũng thảm tao đại tai ương.

Sát thần cười, thây ngang khắp đồng, thi chất thành núi, máu chảy thành sông, nhiều sông thành biển.

Sát thần cười, là khi hắn muốn say, không phải rượu, mà là máu. Hắn chỉ say trong men say mùi máu.

Sát thần say, thiên địa kinh, quỷ thần khϊếp.

Đây không phải câu nói phóng đại, càng không phải truyền ngôn, mà là thật, thật đến không thể nào thật hơn.

Sự khủng bố của sát thần, không phải loài người có khả năng tưởng tượng đến. Năm đó, hắn một người một kiếm, đem hơn ba trăm vạn người gần như gϊếŧ sạch, số người sống sót không quá ba mươi, trong đó hơn một nữa biến thành phế nhân. Cho dù có người may mắn giữ lại thực lực, cũng là mười không còn một, đến nay vẫn nhu cũ không cách nào triệt để khôi phục.

Lại nói, đám người kia sỡ dĩ có thể thoát thân là bởi nửa đường có kẻ chặn ngang một chân, thay bọn họ cản lại sát thần.

Một người và một bầy rồng, không sai chính là rồng, rồng hàng thật giá thật.

Hai mươi con rồng, một lão đầu có tu vi kinh thiên động địa, cả hai cộng lại tạo nên một đội hình phi thường cường đại, nhưng cuối cùng thì sao, đều bị sát thần chém chết chứ sao.

Sát thần mạnh, mạnh đến siêu nhiên, chẳng qua sau trận chiến đó hắn dường như bốc hơi khỏi nhân gian.

Không ai cho rằng hắn chết, bởi vì hắn là thần, chỉ là không biết hắn đi đâu mà thôi.

Có người nói hắn đã đánh ra lỗ hỗng thời không đi đến một thế giới khác, có người lại nói hắn đằng vân giá vũ phi lên chín tầng trời, đại náo một trận hoành tráng.

Vô số lời đồn, biến hắn trở thành truyền thuyết.

Hôm nay cái truyền thuyết này đăng lâm Bạch Vân Tông.

- Sư bá!

- Ngô trưởng lão!

Mấy mươi người đồng loạt kêu lên. Ánh mắt nhìn qua Trần Phong từ hung thần ác sát biến thành vô tận kiêng kỵ.

Người khác có lẽ không biết Ngô Trường Long, nhưng bọn họ biết đây là một tuyệt thế cao thủ, có thể khiến hắn sợ hãi thành dạng này, đối phương chắc chắn phải rất mạnh, mà hắn rốt cuộc là ai.