Chương 10: Vô Đề

“Hầu sở? Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta... Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tiền Giang Hình Phong chật vật nuốt ngụm nước miếng nói với Hầu Tông Hoa.

Hầu Tông Hoa lúc này mới hoàn hồn lại, ánh mắt đau khổ nhìn hắn ta một cái nói: “Đừng hỏi, chuyện ngày hôm nay hạ lệnh ngậm miệng lại hết cho tôi, người hôm nay đến đây, ai cũng không được phép để lộ một chữ nào ra ngoài hết! Để cho bọn hắn đều phải ký thỏa thuận bảo mật! Đến nỗi vậy làm như thế này? Đi thôi, đều đi thôi, trở về đi, đóng cửa, mấy ngày nay đừng quản cái gì hết, cái gì cũng đừng làm...”

Hình Phong sắc mặt trắng nhợt tiếp tục nói: “Hầu trưởng quan, nhưng mà Vương thủ trưởng nói để cho tôi dẫn ít người xuống chân núi bảo vệ nơi đây... Tôi đây bây giờ là đi hay ở lại?"

Hầu Tông Hoa bước chân tạm dừng lại, suy nghĩ một chút nói: “Vậy ở lại mấy người đi, anh ở lại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng không được can dự, nghe theo chỉ huy của Vương tướng quân...

“Rõ!” Hình Phong gật đầu, sau đó liền mang theo vài người với một chiếc xe xuống núi đi xung quanh, mà mấy người của sở tuần tra còn lại thì là bị Hầu Tông Hoa mang đi, Tiền Giang bên này trời sắp vỡ rồi, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện kế tiếp.

Chỉ là lúc này sự kích động trong lòng ông ta muốn gϊếŧ cả nhà Chu Kiệt đều đã có rồi, Chu gia các người trâu bò, mẹ nó nhưng sao lại đυ.ng đến ai không đàng hoàng vậy chứ? Hả? Không nên đi trêu chọc Thiên Thần Điện chứ! Mẹ nó thật đúng là muốn chết mà! Chỉ là đây cũng chỉ là suy nghĩ thôi,

hôm nay lửa giận của Thiên Thần Điện đã dâng lên rồi, ông ta cũng không dám di can du.

Mà giờ khắc này Tiêu Thiên Sách ra khỏi biệt thự, thì là hướng về vị trí của Cao Vi Vi. Trên đường đi Tiêu Thiên Sách trong đầu nhớ lại hình ảnh của Cao Vi Vi, ảnh mắt anh với trong lòng không khỏi tràn đầy phức tạp.

Đó là một cô gái thích cười, sáu năm trước vừa mới tốt nghiệp đại học, tràn đầy sự mong đợi hướng tới với thế giới ngoài kia, đối với cuộc sống cũng tràn đầy hi vọng. Cô thích cười như vậy, dịu dàng, thiện lương, xinh đẹp. Sớm biết anh bị người khác đuổi gϊếŧ, còn làm việc nghĩa không chùn bước giúp bản thân anh. Mà cho dù là cuối cùng ý chí của anh không tỉnh táo lại làm tổn thương cô, cô cũng không có nói với anh một lời oán giận. Lúc anh gần đi, còn đem tất cả tiền có trên người đều cho anh hết.

Nhưng Tiêu Thiên Sách thế nào cũng không nghĩ tới chính là, sau cái lần kia, Cao Vi Vi lại có thể mang thai, hơn nữa còn sinh con ra nữa, chính là Tiểu Tiểu. Giờ phút này Tiêu Thiên Sách trong đầu quanh quẩn tin tức Thiên Nhất nói với anh, trong lòng của anh phức tạp với áy này sớm đã không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ. Cô gái hiếu thắng Cao Vi Vi kia, trời biết được mấy năm qua cô đã sống như thế nào. Là làm sao một cô gái dẫn theo Tiểu Tiểu sống qua ngày được.

“Xin lỗi nhé... Nhưng mà sau này xin hãy cho tôi một cơ hội để được chăm SÓc cô với Tiểu Tiểu, Tiêu Thiên Sách tôi đời này đều sẽ đối xử tốt với hai mẹ con... Xin lỗi Vị Vi... Xin lỗi.” Tiêu Thiên Sách hốc mắt đỏ bừng, trong lòng mặc niệm với Cao Vi Vi..

Sau hơn mười phút, Tiêu Thiên Sách đi tới một ngôi biệt thự ở Đông Thành trước mặt, thấy Thiên Thất vẫn đang thủ ở chỗ này, Thiên Thất sợ Cao Vi Vi lại xảy ra chuyện gì, cho nên liền tự mình thủ ở chỗ nào. Nhưng mà khi hắn ta thấy Tiêu Thiên Sách đến, cũng là lấy làm kinh hãi.



“Điện chủ? Anh tỉnh rồi hả? Vết thương của anh như thế nào rồi?” Thiên Thất tranh thủ thời gian lo lắng nói với Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách nhìn biệt thự trước mặt chỗ Cao Vi Vi ở nói: “Không có gì đáng ngại, tên Chu Kiệt kia đến chưa?"

Thiên Thất lắc đầu: “Vẫn chưa tới, nhưng mà theo các anh em phía dưới hồi

báo, cũng nhanh thôi, điện chủ, chủ mẫu ra rồi kìa..." Lúc Thiên Thất đang nói, đột nhiên ánh mắt động đậy, đưa tay chỉ cửa chính trước mặt nói với Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách trầm ngâm nhìn lại, quả nhiên liền thấy Cao Vi Vi với một người phụ nữ cùng đi ra. Bây giờ Cao Vi Vi có khác biệt rất lớn với trong trí nhớ của anh, ăn mặc một bộ cao bồi, rất cũ kỹ, trên thân đều tràn đầy một hơi thở mỏi mệt đến cực điểm, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp của cô, Tiêu Thiên Sách nhìn có chút đau lòng, phất tay ra hiệu Thiên Thất cùng anh lùi về sau một chút.

Cửa chính của biệt thự, Thẩm Vũ Tuyền liều mạng nắm kéo cánh tay của Cao Vi Vi, đau khổ cầu khẩn nói: “Vi Vi, đợi thêm một ngày nữa thôi, một ngày là tốt rồi, ngày mai ba tôi sẽ trở lại, tôi đã nói chuyện với ba tôi về chuyện của cô, ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ, Vi Vi cô đừng xúc động mà, nếu như cô đi cùng tên rác rưởi Chu Kiệt kia rồi, vậy đời này của cô sẽ có thể bị phá hủy đó, Vi Vi coi như tôi van cô, đợi thêm một ngày nữa, chỉ một ngày thôi...”

Thẩm Vũ Tuyền ánh mắt phức tạp nhìn người bạn thân này của mình lo lắng đến cực điểm, bạn thân này của cô ta, coi như là tới thành phố Tiền Giang lâu như vậy, thà rằng tự mình làm nhân viên, cũng không có tìm đến cô, cầu xin cô ta giúp đỡ. Cũng chính là vì mấy ngày trước đây con gái của cô bị người ta dắt đi, cô mới đến tìm mình.

Cao Vi Vi con mắt sưng đỏ, vẻ mặt bi thương đến cực điểm, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, bi thương nói: “Vi Vi, video Chu Kiệt gửi tới cô cũng thấy rồi đấy, hắn ta để cho Tiểu Tiểu ăn đồ dư thừa bẩn thỉu, Tiểu Tiểu nhỏ như vậy, là người làm mẹ như tôi có lỗi với con bé, Vi Vi thay tôi nói tiếng xin lỗi với chú dùm, tôi không thể trơ mắt nhìn Tiểu Tiểu chịu loại cực khổ kia, với lại Chu Kiệt đã cho tôi hạn chót rồi, nếu tôi không đi nữa, hắn ta liền sẽ xuống thủ đoạn thật với Tiểu Tiểu, à... Có lẽ... đây chính là số mệnh của tôi rồi... cô không cần khuyên tôi nữa đâu.”

Thẩm Vũ Tuyền lắc đầu: “Vi Vi, cô bây giờ vẫn chưa nói cho tôi biết ba ruột của Tiểu Tiểu là ai hả? Đều đến lúc này rồi, hắn ta vẫn chưa xuất hiện sao?"

Cao Vi Vi sắc mặt cứng đờ, trong mắt vẻ đau khổ càng đậm, cô thở ra một hơi thật dài nói: “Hắn ta sao? Tôi cũng không biết hắn ta ở đâu, hơn nữa hắn ta đến bây giờ cũng không biết tôi đã sinh ra một đứa con gái cho hắn... Lúc ấy hắn ta trọng thương hôn mê, chờ sau khi hắn tỉnh lại, hắn không nhớ rõ cái gì cả, hắn cũng rất đau khổ, vì vậy tôi cũng chưa từng nói với hắn...”

Thẩm Vũ Tuyền há hốc mồm ra, mặt mũi tràn đầy sự không thể tin được, nhìn người bạn thân trước mặt mình ngốc nghếch đến cực điểm, trong lúc nhất thời cô căn bản không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lôi kéo tay của cô không cho cô đi. Mà ngay tại lúc Thẩm Vũ Tuyền muốn lần nữa nắm kéo Cao Vi Vi đi vào, đột nhiên ba chiếc Mercedes màu đen xe chạy tới, đứng ở trước mặt các người.

Sau một hồi một đám người mặc áo đen từ trên Mercedes đi xuống, cầm đầu là một người đàn ông mặc một bộ Tây phục màu trắng, trên đầu còn có một miếng băng gạt, người đàn ông sắc mặt u ám, ánh mắt oán độc, trên người ăn vận với phối trang sức đều vô cùng quý giá, nhưng nhìn qua hắn ta liền biết không phải là người tốt gì cả, đúng vậy, hắn... Chính là Chu Kiệt!