Chương 11: Vô Đề

Chu Kiệt sau khi xuống xe liền đứng ở bên cạnh xe không hề động đậy, mà là hướng về phía Cao Vi Vi cười lạnh một tiếng nói: “A, Cao Vi Vi, cô sớm biết có hôm nay sao lúc trước còn như thế vậy? Cô theo bổn thiếu gia, đời này ăn sung mặc sướиɠ, đứa con hoang kia cũng có thể đi học, tôi sắp xếp cho nó một trường học tốt nhất, như vậy không tốt sao? Cần phải ồn ào đến như bây giờ không? Hả?”

Cao Vi Vi khoảnh khắc khi nhìn đến Chu Kiệt này, trong mắt tràn đầy sát ý, sát ý thật sâu đậm, cô nắm thật chặt tay, tức giận đến toàn thân đều đang run rẩy....

“Nhìn cái gì mà nhìn! Quay lại đây! Bằng không thì gϊếŧ chết con gái cô đó!" Chu Kiệt rất khó chịu khi Cao Vi Vi nhìn hắn bằng cái ánh mắt kia. Đột nhiên hét lớn với cô một tiếng, lúc này hắn ta cũng là gấp rồi, hơn một giờ trước hắn nhận được tin tức bé gái đã được người khác cứu đi, cho nên hắn sợ đêm dài lắm mộng, trực tiếp truyền ra thông điệp cuối cùng cho Cao Vị Vi, quả nhiên Cao Vi Vi đã đi vào khuôn khổ.

Cao Vi Vi hung hăng cắn răng, thậm chí khóe miệng đều đã chảy ra máu tươi, nhưng cuối củng cô vẫn là tránh tay của Thẩm Vũ Tuyền, đi hướng về phía Chu Kiệt...

“Vi Vi!” Thẩm Vũ Tuyền không đành lòng kêu to một tiếng với Cao Vi Vi. Cao Vi Vi thân thể run rẩy một chút, một giọt nước mắt trực tiếp rơi xuống trên mặt đất, nhưng lại không quay đầu lại.

“À... Thẩm Vũ Tuyền, đừng tưởng rằng cô là con gái của Thẩm Khuynh Thiên thì cô dám nhúng tay vào chuyện của bổn thiếu gia! Chọc giận bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ chôn cô cùng một chỗ! Cô hiểu chuyện chút đi!" Sau khi Chu Kiệt híp mắt với Thẩm Vũ Tuyền mắng một tiếng, sau khi trông thấy Cao Vi Vi lên xe, ngồi ở trên hàng ghế phía sau, hắn mới cũng lên xe theo, đóng cửa xe nhấn ga, xe ngoặt tại chỗ một cái rồi chạy về nơi xa.

“Vi Vi..." Thẩm Vũ Tuyền nhìn bị Chu Kiệt mang Cao Vi Vi đi, cô không cần nghĩ liền biết được rằng cuộc đời của người bạn thân tốt nhất của cô, xem như là tiêu hoàn toàn rồi, về sau sẽ là một vùng tăm tối, lại không có bất kỳ ánh sáng gì nữa.

Mà giờ khắc này trên xe Chu Kiệt, Chu Kiệt vừa lái xe vừa hướng Cao Vị Vi cười lạnh nói: “Đừng quên chuyện cô đã đồng ý với bổn thiếu gia...”

Cao Vi Vi ngồi ở hàng sau con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Chu Kiệt ngồi ở hàng trước, cô mong muốn gϊếŧ chết hắn ta nhiều đến như vậy, cô hận Chu Kiệt đi sâu cốt tủy, nhưng con gái còn đang ở trong tay hắn ta cho nên Cao Vi Vi ngay cả mắng Chu Kiệt, lúc này cũng không dám nói ra.

Cô tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng, tuyệt vọng hai mắt nhắm nghiền, cúi đầu. Nhưng trong lòng lại là đột nhiên hồi tưởng lại câu nói vừa mới nãy của Thẩm Vũ Tuyền: “Ba ruột của Tiểu Tiểu ở đâu? Vì sao đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi mà vẫn còn chưa tới?"

“Tiêu Thiên Sách, anh còn sống không? Có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không biết ở trên đời này anh còn có một đứa con gái nữa, nếu như anh còn sống, về sau anh còn có cơ hội gặp mặt Tiểu Tiểu sao? Tiêu Thiên Sách anh ở đâu? Anh có thể tới cứu tôi với Tiểu Tiểu không? Anh có thể tới không?” Cao Vi Vi trong lòng lặng lẽ suy nghĩ xong, nhưng thật ra cô cũng biết, cải điều này căn bản không thể nào, chuyện cô mang thai cũng sinh ra Tiểu Tiểu, Tiêu Thiên Sách căn bản cũng không biết, anh sao lại có thể xuất hiện chứ?

Nhưng sau một hồi, Cao Vi Vi hoàn toàn tuyệt vọng, lại không ôm mảy may hi vọng nào, đột nhiên nghe được đằng trước Chu Kiệt rống to một tiếng: “Đm, ngu như vậy là muốn tìm cái chết sao? Đứng ở ngay giữa đường cái đó? Còn không chạy đi? Nếu như mày đã muốn chết thì tạo sẽ thành toàn cho mày!" Chu Kiệt đêm nay máu giận nổi lên cuồn cuộn, đã sắp muốn mất lý trí, cho nên lúc này khi hắn thấy hơn nửa đêm còn có người không sợ chết đứng ở ngay giữa đường, đồng thời nhìn chằm chằm vào hắn, hắn tức giận rồi trực tiếp lao lên, đột nhiên đạp cần ga đυ.ng tới người kia.



Mà Chu Kiệt rống to một tiếng, cũng làm cho Cao Vi Vi theo bản năng mở mắt ra, nhìn về phía bóng người phía trước, nhưng chỉ là cái nhìn này làm Cao Vi Vi trong đầu liền ầm một tiếng nổ tung...

Mà lúc không đợi cô có bất kỳ phản ứng nào, xe Chu Kiệt cũng đã nhanh chóng lái đến trước người nọ. Sau đó chuyện tiếp theo làm cho mọi người chấn động, không thể tin được chuyện như vậy đã xảy ra.

Người đàn ông kia đứng thẳng tắp ở trước xe, tay phải nâng lên, sau đó mãnh liệt đập xuống, lập tức một tiếng nổ ầm sau đó, Chu Kiệt với Cao Vi Vi ngồi trên xe liền ngừng lại chút, hơn nữa nửa cái thân xe phía sau càng là giơ lên thật cao...

Thân xe nhếch lên, thân thể Cao Vi Vi nghiêng về phía trước, nhưng cô cũng thấy rõ thêm khuôn mặt và sắc mắt của người đàn ông trước mặt. Anh...anh ta là Tiêu! Thiên! Sách!

Cao Vi Vi lúc hốc mắt đỏ bừng đang nhìn Tiêu Thiên Sách, Tiêu Thiên Sách cũng con mắt đỏ ngầu nhìn cô, hai người nhìn nhau từ xa cách khoảng xa từ cửa sổ xe, nhìn nhau từ xa... Nhìn nhau từ xa...

Cao Vi Vi há hốc mồm ra, lòng hoàn toàn không dám tin, thật sự là...Tiêu Thiên Sách thật sự đã xuất hiện ngay lúc cô tuyệt vọng nhất, thật sự xuất hiện! ! ! Trong nháy mắt Cao Vi Vi nước mắt liền không nhịn được mà chảy xuống.

Mà giờ khắc này ngoài cửa sổ xe, Tiêu Thiên Sách chăm chú nhìn Cao Vi Vi, cũng là một dòng nước mắt nóng chảy xuống, thời gian qua đi hơn năm năm, anh cuối cùng lần nữa gặp được cô gái này, cô gái này lúc trước kéo anh ra từ trong bóng tối, cô gái vì mình mà đã tổn thương thật nhiều, cô gái đã sinh ra cho mình một đứa con gái...

“Cái...cái gì? Sao. . . Làm sao có thể?" Lúc này vốn không nhẫn tâm nhìn Cao Vi Vi bị mang đi nữa, mà Thẩm Vũ Tuyền xoay người, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, sau đó cô liền thấy một cái cảnh tưởng mà cả đời này không dám tin cũng không dám tưởng tượng. Một đàn ông thế mà dùng hết sức mạnh thân thể chặn ngừng một chiếc xe ô tô! Một chiếc xe đang lao với tốc độ nhanh!

Thẩm Vũ Tuyền đứng tại chỗ, ngốc ngốc nhìn cảnh tượng phía trước kia, nhìn người đàn ông thần bí kia bức ngừng xe của Chu Kiệt....Sau một hồi suy nghĩ, chính cô cũng không dám nghĩ tới... Chẳng lẽ, chẳng lẽ người đàn ông này chính là ba ruột của Tiểu Tiểu?

Rầm... Một tiếng vang thật lớn, Mercedes của Chu Kiệt từ giữa không trung lại rớt xuống, sau khi rơi xuống hưởng mui xe của phần thân xe trực tiếp lõm xuống một vùng, thân xe cũng bắt đầu bốc khói, bánh xe cũng ngừng chuyển động, kính chắn gió phía trước xe cũng hoàn toàn bị nghiền nát ra, để cho ánh mắt giữa Tiêu Thiên Sách với Cao Vi Vi cũng không còn cách trở.

Chu Kiệt vội vàng từ trên xe chạy xuống, ánh mắt hắn ta hoảng sợ nhìn Tiêu Thiên Sách, có chút cà lăm nói: “Anh...Anh là ai? Anh...Anh muốn làm gì? Anh đừng có xằng bậy, ba tôi chính là Chu Chính Hào! Nhà giàu nhất thành phố Tiền Giang, thế lực ngập trời, anh đừng có xằng bậy..."