Chương 12: Vô Đề

“Người đâu, người đâu...” Chu Kiệt dừng một chút liền tiếp tục hét lớn với thủ hạ ở trên hai chiếc xe kia phía sau.

Mà đối với Chu Kiệt sợ hãi, Tiêu Thiên Sách cũng là không có phản ứng với hắn, bởi vì anh thời khắc này toàn bộ ánh mắt tập trung vào trên người Cao Vi Vi. Nhìn người con gái năm đó vì anh hy sinh tất cả, người con gái vì anh mà cuộc đời của cô đã suýt chút nữa bị hủy hoại toàn bộ, Tiêu Thiên Sách trong lòng dâng lên một sự áy náy nồng đậm.

Sau một khắc, Tiêu Thiên Sách mở bờ môi ra, giọng nói vô cùng khăn khăn nói: “Xin lỗi, tôi tới chậm rồi, khiến cho cô với Tiểu Tiểu chịu nhiều đau khổ như vậy, xin lỗi...

“Tiêu Thiên Sách..." Cao Vi Vi ánh mắt phức tạp cực độ nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn người đàn ông mà khoảng thời gian năm năm này cô vô số lần muốn đi đánh chửi, nước mắt cô rơi đầy mặt....

Mà lúc này Thẩm Vũ Tuyền chạy tới cũng là sững sở ngay tại chỗ, quả nhiên đúng như suy đoán của cô ta, thật sự đúng là người đàn ông kia đã để Cao Vi Vi đau khổ năm năm rồi!

Ngay tại lúc Thẩm Vũ Tuyền muốn nói điều gì, đột nhiên cô liền nhìn thấy phần sau trên hai chiếc xe một đoàn người cầm dao côn bước xuống, hướng về bên này lao đến.

“Chạy mau...” Thẩm Vũ Tuyền tranh thủ thời gian rống lớn một tiếng với Tiêu Thiên Sách.

Mà lúc này sau khi Chu Kiệt kịp phản ứng, cũng hiểu rõ cái người đàn ông thần bí trước mặt này chính là người đàn ông của Cao Vi Vi, trong lòng của hắn sát khí cũng trong nháy mắt nổi lên. Sự sợ hãi vừa nổi lên trong lòng, lúc này sau khi những đàn em của hắn ta chạy tới, hắn cũng đã có lực lượng. Ánh mắt ngưng tụ, chỉ vào Tiêu Thiên Sách hét lớn: “Gϊếŧ chết hắn cho tạo! Gϊếŧ chết hắn!"

Theo lời Chu Kiệt vừa dứt, lập tức phía sau hắn mười mấy tên lưu manh kia liền toàn bộ lao đến Tiêu Thiên Sách, có tên cầm lấy dao cảng hướng đến đầu của Tiêu Thiên Sách, đâm tới trái tim và các bộ phận khác...

"Không được..." Cao Vi Vi chứng kiến thủ hạ của Chu Kiệt chính là đám kia lưu manh, lúc đang dùng thủ đoạn với Tiêu Thiên Sách, mà lúc Tiêu Thiên Sách vẫn đứng ngẩn người, cô liền tranh thủ thời gian rống lớn một tiếng

với Tiêu Thiên Sách, cô lo lắng, Thẩm Vũ Tuyền cũng nóng lòng. Nhưng Tiêu Thiên Sách thì vẫn là sững sở như vậy, vẫn đứng ngẩn người, bất động..

Nhưng mà khi cái tên lưu manh thứ nhất cầm lấy gậy bóng chày vọt tới trước mặt Tiêu Thiên Sách, lúc mà muốn nhè vào phần đập của Tiêu Thiên Sách đập xuống, Tiêu Thiên Sách động đậy rồi, anh trở tay một cái, gậy bóng chày trong tay tên lưu manh kia đã đến trong tay của anh.

Rầm... sau một tiếng vang thật lớn, cái tên lưu manh chạy vọt tới Tiêu Thiên Sách đầu tiên, đã bị Tiêu Thiên Sách một gậy đánh bay ra ngoài. Sau đó Tiêu Thiên Sách liền từng bước một bước hướng về Chu Kiệt.

“Lên lên lên đi. . . Gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn mau..." Chu Kiệt thấy Tiêu Thiên Sách chỉ là một gậy đánh bay thủ hạ hắn ta, có chút sợ hãi nuốt ngụm nước miếng, sau đó liền điên cuồng thúc giục thủ hạ hướng về phía Tiêu Thiên Sách chém gϊếŧ...



Nhưng là vô dụng, căn bản là vô dụng! Tiêu Thiên Sách đi rất chậm, trong lòng của anh sát khí đã ngập trời, nếu như không phải muốn để tên cặn bã này chết thảm chút, anh hiện tại có thể trực tiếp đánh chết hắn ta. Nhưng sao mà anh lại để Chu Kiệt có thể chết dễ dàng nhẹ nhàng như vậy được chứ? Dám hãm hại con gái của Tiêu Thiên Sách anh, vậy thì Tiêu Thiên Sách sẽ để hắn ta hiểu được, cái gì gọi là đến muốn chết cũng đều là một thứ hi vọng xa vời! Không chỉ là tên Chu Kiệt này, mà còn ngay cả toàn bộ Chu gia phía sau hắn ta nữa! Cũng đừng nghĩ trôi qua nhẹ nhõm! Dù sao căm giận ngút trời của một đời sát thần đã bị dấy lên....

Âm! Âm! Âm...Tiêu Thiên Sách từng bước một tiếp cận Chu Kiệt, mặc kệ trước người xông lại bao nhiêu người, đều bị Tiêu Thiên Sách trực tiếp đánh bay ra ngoài, rất nhanh Tiêu Thiên Sách đã đến trước mặt Chu Kiệt.

“Anh anh anh...Anh đừng tới đây nhé, đừng tới đây đó, ba tôi là Chu Chính Hào, anh dám đυ.ng đến tôi, ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đầu, anh có cần tiền không? Ừ đúng rồi, bỏ qua cho tôi đi, tôi có thể cho anh tiền, một trăm vạn? Một ngàn vạn? Một trăm triệu? A...” Lúc Chu Kiệt đang nói, Tiêu Thiên Sách trực tiếp lấy một cây gậy bóng chày liền đánh gãy đùi phải của hắn, Chu Kiệt lập tức rú lên thảm thiết ngã nhào trên mặt đất. ..

Mà giờ khắc này Cao Vi Vi cùng với Thẩm Vũ Tuyền mới kịp lấy lại tinh thần, thì vô cùng khinh ngạc, hai người bọn họ cũng cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Thiên Sách, tranh thủ thời gian chạy tới giữ chặt Tiêu Thiên Sách.

“Tiêu Thiên Sách, đừng xúc động, đừng xúc động...” Cao Vi Vi đôi mắt đỏ ngầu không ngừng khóc, đau khổ cầu khẩn Tiêu Thiên Sách...

Nhưng Tiêu Thiên Sách lại như là không nghe thấy, tiếp tục một gậy một gậy đập lên người Chu Kiệt, tiếng kêu thảm thiết của Chu Kiệt không ngừng, rất nhanh tứ chi của hắn ta toàn bộ liền bị Tiêu Thiên Sách cắt đứt, dưới thân cũng chảy ra một vũng máu...

“Mày mày mày... Mày nhất định phải chết, chết chắc rồi, Chu gia sẽ không bỏ qua cho mày đâu...” Một tên côn đồ đυ.ng phải lá gan đứng dậy rỗng lên một câu với Tiêu Thiên Sách. Chẳng qua là khi Tiêu Thiên Sách hướng hắn bên này nhìn thoáng qua về sau, hắn liền tranh thủ thời gian vừa lăn vừa bò chay...

“Tiêu rồi...” Thị trưởng lớn của Tiền Giang Thẩm Vũ Tuyền, trong lúc cô nhìn thấy Tiêu Thiên Sách đánh Chu Kiệt thành ra như vậy, cô cả người đều ngây ngẩn ra, đây chính là Chu Kiệt đó, người thừa kế duy nhất của Chu gia đó, lần này Chu gia là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tiêu Thiên Sách. ..

Tiêu Thiên Sách âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu như là tôi không động thủ, dựa vào tác phong làm việc của cái loại người cặn bã này, hắn đã từ bỏ ý đồ sao? Hả…”

Thẩm Vũ Tuyền trực tiếp bị Tiêu Thiên Sách nói đến á khẩu không trả lời

được.

Cao Vi Vi run rẩy xuống xe, sau một hồi ngẩn người ra, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn: “Tiêu Thiên Sách, Tiểu Tiểu còn trong tay hắn ta! Nhanh đi cứu Tiểu Tiểu, cứu Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu là con gái của anh, là con gái ruột của anh..." Cao Vi Vi lòng nóng như lửa đốt.

Tiêu Thiên Sách tỉnh táo nói với cô: “Yên tâm đi, không sao, hai giờ trước, tôi đã đưa Tiểu Tiểu trở về rồi, con bé không sao hết, hiện tại còn đang ngủ nữa.”