Chương 15: Vô Đề

Tiêu Thiên Sách không nói gì, đối với loại chợ búa lưu manh nhỏ bé này, ngay cả hứng thú động tay anh cũng không có. Giờ khắc này, ngay khi Chu Chính Long nói xong, phía sau hắn ta trên nóc nhà hai tầng, hình bóng Thiên Thất lộ ra, cùng với hai vị chiến sĩ của Thiên Thần Điện sau lưng Thiên Thất.

Gió đêm lay động múa ảo bào Thiên Thất phần phật bay, sau khi Thiên Thất đã xuất hiện liền cân nhắc mà nói: “À, gϊếŧ ông sao? Loại người bỏ đi như ông không cần đến đại ca của tôi động thủ, một đám bỏ đi mà thôi, còn bảo vệ ông sao? A... Thật đúng là ngây thơ mà...”

Chu Chính Long mãnh liệt quay người thấy được mấy người Thiên Thất nói: “A... Thật sự là rất lâu rồi chưa từng gặp qua người cuồng vọng như mấy người, thật đúng là tưởng bố mày là quả hồng mềm rồi hả? Là một con mèo con chó thôi mà cũng dám ở trước mặt bố mày kêu to hai tiếng hả?"

Chu Chính Long dứt lời, ảnh mắt lạnh lùng: “Gϊếŧ bọn chúng đi...”

Theo Chu Chính Long hạ lệnh, lập tức mấy chục tên lưu manh bên ngoài liền cầm lấy dao ống sắt, hướng về bọn người Thiên Thất phóng tới.

Thiên Nhất không nói nữa, khinh thường cười lạnh một tiếng, thân hình khế động đậy, trong nháy mắt liền từ trên lầu nhảy xuống, sau đó lấy tốc độ cực nhanh, thẳng tắp hướng về phía Chu Chính Long phóng tới. Mà phàm là người ngăn cản ở trước mặt hắn toàn bộ đều bị hắn tung bay ra ngoài. ..

“Làm sao có thể? Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại!” Giờ khắc này Chu Chính Long sắc mặt hoàn toàn thay đổi. Thấy hơn mười người đều bị Thiên Thất phá tan, sợ tới mức hắn tranh thủ thời gian phân phó người bên cạnh chặn đường Thiên Nhất...

Nhưng vô dụng, Thiên Thất tốc độ cực nhanh, vừa nãy nếu không phải Cao Vi Vi ở đây, hắn đã sớm muốn phát động. Một mực vẫn đang chịu đựng thôi. Lúc này mấy người Cao Vi Vi đi rồi, hắn rốt cục có thể không cần áp chế mình nữa rồi.

Rầm rầm rầm... Trong giây lát Thiên Thất liền lại xông phá mấy chục tên lưu mạnh chặn đường, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Chu Chính Long, sau một khắc một cao dao đen như mực chống đỡ ở trên cổ Chu Chính Long.

“Đừng nhúc nhích nha. . . Bằng không thì đầu của ông liền rơi xuống đó..." Thiên Thất nghiền ngẫm rồi nói.

Lạch cạch... Chu Chính Long trên mặt một giọt mồ hôi lạnh lặng yên chảy xuống, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch một vùng. Xung quanh ông những thủ hạ kia cũng là rung động đến cực hạn, tràn đầy sự không thể tin...

Thiên Thất dẫn đầu hai Chiến Sĩ Thiên Thần Điện thì vọt tới sau lưng Tiêu Thiên Sách, khống chế Chu Kiệt. Mà Tiêu Thiên Sách thì là đi đến trước mặt cái người sợ đến như thể mất lá gan Chu Chính Long, ngừng tạm nói: “Vẫn là câu nói kia, ông thật đúng là nên thấy may mắn khi ông không phải là ba của tên rác rưởi kia, nói cho Chu Chính Hào, con của ông ta tôi mang đi, ba ngày sau kêu ông ta đến biệt thự bờ sông Đông Giao lĩnh người. Con của ông ta nhốt con gái của tôi ba ngày, tôi cũng phải nhốt hắn ta ba ngày, trong vòng ba ngày này, không được mưu toan cứu hắn ta, nếu không tôi không bảo đảm được các người có thể cứu một người sống ra đâu..."



Tiêu Thiên Sách mang Chu Kiệt đã ngất đi, Thiên Thất cũng thả Chu Chính Long, nhưng cho đến sau khi một đoàn người Tiêu Thiên Sách đi rất xa, Chu Chính Long cũng không có dám phái người đuổi theo, bởi vì ông ta vừa mới thật sự cảm thấy như tử vong, người kia thật sự có thể gϊếŧ ông ta, gϊếŧ ông ta.

“Bọn hắn rốt cuộc là ai?" Chu Chính Long trong lòng chấn động không gì sánh nổi nghĩ đến...

“Lão đại làm sao bây giờ? Lẽ nào chúng ta cứ như vậy nhìn bọn họ mang Thiếu gia đi sao?” Một tên thủ hạ bên cạnh Chu Chính Long không cam lòng nói với Chu Chính Long.

Chu Chính Long thì đến phản ứng cũng không có phản ứng lại hắn ta, mà là sợ hãi tràn ngập trong mắt, mệnh của ông ta cũng chỉ cái đầu này, mà vừa mới nãy lúc Thiên Thất đưa con dao lên kề cổ ông ta, ông ta thật sự đã cảm thấy mùi chết chóc rồi. Thậm chí ông ta rất chắc chắn, nếu như không phải Tiêu Thiên Sách nói chuyện, Thiên Thất kia thật sự sẽ gϊếŧ ông ta.

Cao thủ! Tuyệt đối là cao thủ! Mà chắc chắn lại là cao thủ từ trong chiến bộ ra, Chu Chính Long chật vật nuốt ngụm nước miếng, hai chân lúc này đều còn đang run rẫy, hoàn toàn bị dọa sợ rồi.

Hơn nữa vừa nãy hắn ta nghe thấy ý của Tiêu Thiên Sách, người anh muốn tìm chính là Chu Chính Hào! Giờ khắc này Chu Chính Long trong lòng có suy nghĩ đáng sợ, nếu là vừa nãy đại ca ông ta Chu Chính Hào ở nơi này, như vậy tối nay tất cả mọi người của Chu gia ông ta sợ là sẽ bàn giao ở đây rồi...

"Xảy ra chuyện lớn rồi.. Tiểu Kiệt cũng là hồ đồ, dựa vào thân phận của anh, mẹ nói kiểu con gái gì mà tìm không được? Đừng nói là thành phố Tiền Giang, coi như là anh đi thành phố Thiên Hải, chỗ đó loại phụ nữ như thế nào, nó cũng có thể có! Mẹ nó sao nó làm gì hết lần này tới lần khác động lòng người nhà của gia đình có người từ chiến bộ ra vậy! Tìm đến cái chết mà! Thật đúng là..." Chu Chính Long trong lòng sợ, biết rõ bây giờ chuyện đã không phải là ông ta có thể làm chủ rồi, ông ta nhanh chóng đi về tìm đại ca ông ta, tìm đại ca của ông ta đi thương lượng với Tiêu Thiên Sách.

“Đi thôi! Trở về Chu gia! Nhanh!” Chu Chính Long trong nội tâm sau khi đã có quyết định, ngay lập tức mang người đi vội đến Chu gia, ông ta dù sao chỉ là lưu manh, Chu Chính Hào mới là thủ phủ của thành phố Tiền Giang, tiếp xúc nhiều người, quan hệ cũng nhiều, giống như ông ta cũng không tin, đại ca của ông ta xuất mã còn không đánh chết Tiêu Thiên Sách kia! Coi như là người từ chiến bộ đi ra thì như thế nào? Đại ca của ông ta những năm nay cũng không phải chưa từng gϊếŧ!

Mà đang lúc Chu Chỉnh Long bọn hắn sắp đi, Thẩm Vũ Tuyền đưa Cao Vi Vi

đi lại chạy trở về, cô ta cũng lo lắng cho Tiêu Thiên Sách, nhưng khi cô ta vội trở lại, lại phát hiện Chu Chính Long đang mang người lui khỏi đây. Mà Tiêu Thiên Sách cũng không có ở chỗ này, ngay cả Chu Kiệt cũng biến mất không thấy... Trong lúc nhất thời Thẩm Vũ Tuyền trực tiếp liền bối rối.

“Chu Chỉnh Long, Tiêu Thiên Sách đâu? Ông làm cho anh ấy đi đâu mất rồi?" Thẩm Vũ Tuyền thấy Chu Chính Long lên xe muốn đi, liền tranh thủ thời gian hỏi một câu.

Chu Chính Long thân thể tạm dừng quay đầu lại nhìn Thẩm Vũ Tuyền một cái nói: “À... Người đi ra từ chiến bộ của bọn hắn lợi hại quả hạ? Sao tôi có thể là đối thủ của bọn hắn được? Hề hề... Bọn hắn đã đi rồi, hơn nữa mang theo Chu Kiệt rời đi. Còn muốn tôi chuyển lời cho đại ca tôi, kêu đại ca tối ba ngày sau đến biệt thự ở bờ sông lĩnh người, hề hề... Người đi ra từ chiến bộ đó, lợi hại, chúng ta chỉ là người của Chu gia nhỏ bé không thể trêu vào đâu... Cô còn muốn ba cô lại nhúng tay vào nữa phải không? Hề hề, Chu gia nhỏ bé của chúng tôi liền càng thêm không thể trêu vào nữa...”