Chương 16: Vô Đề

Chu Chính Long nói chuyện quái gở, tuy rằng ngoài miệng là nói không thể trêu vào không thể trêu vào, thế nhưng nói gần nói xa ý cũng không phải như vậy. Ông ta đối với đại ca của mình có lòng tin tuyệt đối, đại ca của ông ta mà xuất mã, vậy thì mặc kệ là Tiêu Thiên Sách nào hay Thẩm Vũ Tuyền đều không có kết quả gì tốt...

Chu Chính Long nói xong, không chờ Thẩm Vũ Tuyền mở miệng nói chuyện nữa, lên xe liền đi. Mà Thẩm Vũ Tuyền vốn thì đã đặt mông lên an vị, sắc mặt trắng bệch đến cực hạn.

Cô ta tuyệt đối không nghĩ tới Tiêu Thiên Sách rõ ràng có thể rời khỏi, hơn nữa còn mang Chu Kiệt đi! Nghe cái ý kia của Chu Chính Long là bên cạnh Tiêu Thiên Sách còn người khác, là người từ chiến bộ đi ra. Đương kim thế giới khói thuốc súng không ngừng, tử xưa cường giả ra từ chiến bộ, điểm ấy Thẩm Vũ Tuyền là biết rõ. Hơn nữa nếu như không phải là xảy ra việc này, người đàn ông kia Cao Vi Vi khổ đợi năm năm nếu là người đi ra từ chiến bộ, vậy thì cô ta cũng nhất định sẽ vì bạn thân tốt của mình mà vui vẻ.

Nhưng bây giờ trong lòng cô, Tiêu Thiên Sách là ngàn vạn lần không nên đánh phế Chu Kiệt, hơn nữa còn muốn dẫn đi! Chuyện này lớn rồi. Bởi vì ở trong cái thành phố Tiền Giang này lại không có người nào so với Thẩm gia bọn họ hiểu rõ ràng hơn Chu Chính Hào là một người đáng sợ cỡ nào...

Chẳng hạn như ba của cô Thẩm Khuynh Thiên, nhiều năm trước kia cũng là một đời buôn bản kỳ tài ở thành phố Tiền Giang, hơn nữa bọn họ Thẩm gia nhiều thế hệ cắm rễ ở Tiền Giang, thế lực quá khổng lồ đúng không? Nhưng coi như là như vậy, hơn hai mươi năm trước, Chu Chính Hào một thân một mình đến thành phố Tiền Giang, mấy năm ngắn ngủn liền hoàn toàn đảo loạn mây gió của thành phố Tiền Giang, hơn nữa trực tiếp lên chức! Nhảy lên trở thành gia tộc có thế lực lớn nhất ở thành phố Tiền Giang.

Chu Chính Hảo làm người âm hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, hiện tại cũng chỉ là già chút rồi, không còn vọt tới phía trước. Nhưng đây cũng là phải phân rõ chuyện mà nhìn, Chu Kiệt là con trai độc nhất của ông ta! Cảng là người thừa kế duy nhất của đế quốc thương nghiệp Chu gia! Tiêu Thiên Sách đánh Chu Kiệt cho tàn phế, đồng thời còn mang đi, đây tuyệt đối đυ.ng vào vảy ngược của con thuồng luồng Chu Chính Hào kia rồi! Mà Chu Chính Hào một khi nổi giận, liền coi như là ba cô Thẩm Khuynh Thiên cũng không dám đi cướp kỳ phong mang đấu...

Đột nhiên Thẩm Vũ Tuyền ngồi dưới đất nghĩ đến, Tiêu Thiên Sách còn muốn giam giữ Chu Kiệt ba ngày, vậy trong ba ngày này anh có phải là sẽ tra tấn Chu Kiệt các loại? Nghĩ đến cái này Thẩm Vũ Tuyền sắc mặt lại lần nữa thay đổi lớn, nếu như ba ngày sau Chu Kiệt có thể hoàn hảo trở lại Chu gia, vậy chuyện này còn có thể quay lại chỗ trống, không được thì cô cũng kêu ba cô kéo mặt dày xuống. Nhưng nếu như trong ba ngày này, Chu Kiệt bị Tiêu Thiên Sách làm đến gần chết, vậy thì? Nghĩ đến cái này Thẩm Vũ Tuyền toàn thân đều rùng mình một cái, không dám nghĩ thêm nữa, đứng dậy trở lại biệt thự lái xe, liền tranh thủ thời gian hướng đuổi về Tiêu Thiên Sách bên kia...

Lại nói Tiêu Thiên Sách bên này, anh đã mang theo Chu Kiệt trở lại trong biệt thự lúc trước anh đặt chân. Lúc đi qua chân núi, anh trông thấy Hình Phong mang theo mấy người canh giữ ở nơi đó, anh liền hướng Hình Phong bên kia nhìn thoảng qua. Kết quả Hình Phong toàn thân run lên, cũng không dám lại nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Sách, tranh thủ thời gian lui về trong xe. . .

Tiêu Thiên Sách nở nụ cười, cũng không xem Hình Phong có chuyện gì hết. Một Hình phong không coi vào đâu, điều anh suy tính là thái độ của chiến bộ Long Quốc. Nếu như lần này bọn hắn muốn nhúng tay ngăn cản, vậy đừng tưởng rằng anh đã lui về phía sau!

Tiêu Thiên Sách vừa trở lại biệt thự, Thiên Thất để người làm tỉnh lại Chu Kiệt đang bị ngất đi, Chu Kiệt vừa mở mắt ra, nhìn một chút hoàn cảnh bên cạnh, lập tức sắc mặt thay đổi lớn, bởi vì Tiêu Thiên Sách vẫn ngồi ở trước người hắn ta, như vậy nói cách khác Chu Chính Long cũng không có cứu hắn ta đi...

“Tỉnh rồi à?” Tiêu Thiên Sách híp mắt nhìn sắc mặt trắng bệch Chu Kiệt một chút.

“Anh... Anh anh..." Chu Kiệt như là gặp quỷ nhìn Tiêu Thiên Sách, khuôn mặt không thể tin được, chú hắn ta Chu Chính Long mang theo mấy trăm người, cũng không thể cứu được hắn ta à?



“Chính là anh để cho con gái của tôi ở trong chuồng heo ba ngày, đúng không?" Tiêu Thiên Sách lạnh giọng nói với Chu Kiệt.

“Không... Không phải là tôi, là thủ hạ tôi tự chủ trương đấy, không phải là tôi, tha cho tôi, van xin anh thả tôi ra đi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho, tối đều cho hết mà...” Chu Kiệt bị sợ đến choáng váng, không ngừng cầu xin tha thử với Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách ảnh mắt càng thêm lạnh lùng nghiêm nghị lên, nói với Thiên Thất: “Tình trạng vết thương hắn rất nặng, đừng để cho hắn ta chết như vậy, cho hắn dùng rượu cồn tiêu trừ độc..."

Thiên Thất cười lạnh nói: “Được rồi, nhưng tôi đoán chừng loại rác rưởi này nhịn không được đâu...”

Tiêu Thiên Sách vẫy vẫy tay: “Không quan trọng, cho hắn dùng thuốc bí mật chữa thương tốt nhất của chúng ta, hắn muốn chết, sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.

“Ha hạ hiểu rồi, giao cho tôi..." Thiên Thất cười lạnh, sau một khắc liền ra tay, lập tức hai chiến Sĩ Thiên Thần Điện liền tử trong biệt thự cầm một thùng cồn công nghiệp lớn độ tinh khiết cao ra tới, cồn đương nhiên là có tác dụng trừ độc, nhưng lúc mà trừ độc, loại đau đớn kia xâm nhập trong linh hồn cũng không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Hơn nữa giờ khắc này Thiên Thất càng là ném Chu Kiệt đến một công trình xây dựng tạm thời bên cạnh biệt thự, bên trong chuồng heo vô cùng tanh hội, ở trong đó tràn đầy nước bùn với phân và nướ© ŧıểυ, đây là trước kia Thiên Nhất đã chuẩn bị tốt.

“Không...Đừng mà, đừng mà, đừng mà..." Chu Kiệt rú thảm, không muốn bị ném vào, nhưng hắn căn bản phản kháng không được. Trực tiếp liền bị Thiên Thất một chân đạp đi vào. Mà khi hắn ghé vào trong chuồng heo nhìn thấy Thiên Thất muốn dùng cồn công nghiệp rửa cho hắn, hắn ta bị dọa đến

trái tim đập nhanh đến bạo liệt. Không ngừng khổ sở cầu khẩn. . .

“Tiêu Thiên Sách dừng tay! Không được tra tấn Chu Kiệt nữa, dừng tay..." Ngay tại lúc Thiên Thất muốn đỗ cồn công nghiệp vào người Chu Kiệt, vội vàng chạy tới Thẩm Vũ Tuyền chỗ này tranh thủ thời gian ngồi đối diện hét lớn Tiêu Thiên Sách trong sân.

Mà Chu Kiệt lúc này thấy được Thẩm Vũ Tuyền, trong mắt của hắn ta đột nhiên liền dâng lên một ánh sáng hi vọng, tranh thủ thời gian nói với Thẩm Vũ Tuyền: “Thẩm Vũ Tuyền cứu tôi cứu tôi đi, tôi cam đoan sẽ không kêu ba tôi trả thủ đâu, sau này tôi cũng sẽ không lại đi tìm Thẩm gia các người để làm phiền nữa, tôi thề, tôi thề, cứu tôi, cứu tôi đi..."