Chương 17: Vô Đề

Tiêu Thiên Sách lạnh lùng nhìn Thẩm Vũ Tuyền một cái nói: “Cô vì cái loại người này mà đi cầu xin sao?”

Sau đó anh không đợi Thẩm Vũ Tuyền nói chuyện, phất tay với Thiên Thất, lập tức mấy chục cân cồn công nghiệp nặng liền toàn bộ đổ vào trên người Chu Kiệt, đồng thời ngay lập tức những cải cồn kia liền chảy vào bên trong vết thương trên người Chu Kiệt..

“A a a a a...” Chu Kiệt nằm ở trong chuồng heo, liều mạng rú thảm lấy, cái rú thảm kia đã không giống nhân sinh rồi, trực tiếp liền đau đến hôn mê rồi, nhưng sau một khắc liền lại bị đau đến tỉnh táo lại, chỉ là mặc cho Chu Kiệt dù kêu gào cầu cứu thế nào, Tiêu Thiên Sách ảnh mắt cũng chưa từng xuất hiện chấn động mảy may nào...

“Tiêu Thiên Sách, ba của hắn thật đúng là Chu Chính Hào, nhà giàu nhất thành phố Tiền Giang, thế lực phi thiên, anh biến Chu Kiệt thành cái dạng này, anh của hắn ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu...” Thẩm Vũ Tuyền tuyệt vọng nhìn Chu Kiệt ở trong chuồng heo rủ thảm huyền thuyên, theo bản năng nói với Tiêu Thiên Sách.

Chỉ là Tiêu Thiên Sách vẫn không có bất kỳ chấn động nào, chỉ là lạnh lùng nhìn Chu Kiệt rú thảm, trong mắt lạnh lẻo lóe lên lẩm bẩm nói: “Chu Chính Hào sao? Ông ta tới được rồi...”

“Hơn nữa, coi như là ông ta không đến, tôi... cũng sẽ đi tìm ông ta...!

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc bốn giờ rạng sáng, trong mấy sân bay vùng duyên hải phía đông Long Quốc, nhóm đẳng cấp đầu tiên của Thiên Thần Điện lao tới đã tập kết hoàn tất, thời gian ngắn ngủi sau khi bọn hắn biết được, không có chút dừng lại nào liền cấp tốc xuất phát hưởng về thành phố Tiền Giang...

Không chỉ là bọn hắn, vốn là chiến sĩ Thiên Thần Điện cảnh nội Long Quốc, hiện tại cũng bắt đầu liên tiếp vào thành phố, sau khi bọn hắn vào thành phố, ngay lúc Thiên Thất vừa chia thành tốp nhỏ, ẩn giấu đi.

Từng tên một, từng đội cường giả đẳng cấp của Thiên Thần Điện, sau mấy giờ lặn lội đi qua, cuối cùng đã bắt đầu hội tụ tại Long Quốc!

Mà bọn họ hội tụ, Tiêu Thiên Sách đương nhiên là đã nhận được tin tức, một mình anh có thể hoành hành cả đời ở Long Quốc, sau khi bọn tướng sĩ của Thiên Thần Điện trở về, anh càng không sợ hãi...

Thời gian trôi qua bầu trời dần dần sáng lên, Tiêu Thiên Sách cũng chưa có trở về phòng, mà là an tĩnh như vậy ngồi ở trong sân biệt thự, nhìn lên Thiên Thất hết lần này đến lần khác Chu Kiệt làm cho hắn ta bất tỉnh rồi lại cứu tỉnh hắn ta, càng là dồn ép Chu Kiệt ăn thật nhiều nước rửa chén vo gạo dơ bẩn đến cực điểm. Tiêu Thiên Sách ánh mắt vẫn tỏa lạnh như vậy nhìn cảnh tượng này, anh muốn cho cái đồ bỏ đi này cảm nhận được cái gì gọi là thực sự sống không bằng chế...

Mà Thẩm Vũ Tuyền ngây ngô ở bên cạnh anh thì hoàn toàn xem đến choảng váng, cô hiện tại đã hiểu rõ, chuyện này thì không thể tiếp tục hòa hoãn hơn nữa được rồi. Quả thật Tiêu Thiên Sách trả thù Chu Kiệt, điều này làm cho trong nội tâm cô cũng rất là vui sướиɠ. Nhưng kế tiếp Chu Chính Hào cùng với toàn bộ Chu gia đều sẽ không bỏ qua cho Tiêu Thiên Sách đâu.

Thẩm Vũ Tuyền cắn răng một cái thật chặt xoay người rời đi, ba cô hừng đông sẽ trở về, hiện tại điều duy nhất cô có thể làm chính là kêu ba cô trợ giúp Tiêu Thiên Sách, chỉ cần... Chỉ cần Tiêu Thiên Sách không gϊếŧ chết Chu Kiệt, vấn đề này vẫn còn một tia cuối cùng có thể hòa hoãn!

Chỉ là đối với lòng tốt của cô, Tiêu Thiên Sách cũng không hỏi một tiếng một



câu nào, điều này làm cho trong nội tâm Thẩm Vũ Tuyền hận đến ngứa ngáy, nhưng cũng không có cách nào hết. Đến nỗi cô cũng đã làm Thẩm gia của cô ta cũng bị kéo vào bên trong trận vòng xoáy này!

Trời đã sáng, lúc bảy giờ, Thiên Nhất đưa Cao Vi Vi cùng với Tiểu Tiểu đến thành phố Bắc Giang, hơn nữa sắp xếp vào ở một phòng có điều kiện cực kỳ tốt trong khách sạn.

Cao Vi Vi tâm trạng có chút không tập trung, trong mắt tất cả đều là tơ máu, đêm qua đến nỗi cô cũng không có dám nhắm mắt. Dù sao bọn cô đã đi ra, những Tiêu Thiên Sách còn ở lại chỗ đó. Trong nội tâm cô đối với Tiêu Thiên Sách có hận không? Đương nhiên là có, dù sao năm năm này có một mình phải chịu đựng quá nhiều quá nhiều, có thể nói Tiêu Thiên Sách năm đó xuất hiện, trực tiếp liền thay đổi quỹ đạo đời người của cô, mặc kệ cô có nguyện ý hay không đều là như thế.

Nhưng khi đêm qua, Tiêu Thiên Sách lấy bản thân mình ra lâm vào tình thế nguy hiểm, đưa cô với Tiểu Tiểu đi, đây cũng khiến cho cô không khỏi dâng lên sự lo lắng vô tận.

Cao Vi Vi lúc vừa định đến hỏi Thiên Nhất có cái chuyện gì liên quan đến Tiêu Thiên Sách không, Tiểu Tiểu đặt trên giường liền tỉnh lại. Tiểu Tiểu vừa tỉnh dậy liền thấy Cao Vi Vi đứng ở trước mặt nó, nhưng lại không nhìn thấy Tiêu Thiên Sách, đêm qua nó lần đầu tiên nhìn thấy ba.

“Mẹ, ba đâu rồi?” Tiểu Tiểu chỉ là hỏi một câu như vậy, lập tức khiến cho Cao Vi Vi vẫn luôn kiên cường vô cùng nước mắt rơi như mưa...

Tiểu Tiểu biến sắc, nước mắt cũng chỉ rơi ra, khóc nói: “Mẹ, con muốn ba... Con muốn ba, con muốn ba...".

Tiểu Tiểu hiện tại đầy trong đầu đều là cảnh tượng Tiêu Thiên Sách đêm qua xuất hiện ở trước mặt con bé, ôm con bé vào trong ngực. Trong nội tâm con bé vô cùng muốn Tiêu Thiên Sách. Nhưng lúc này nó cũng là chứng kiến Cao Vi Vi cùng với một người đàn ông xa lạ đứng chung một chỗ, người đàn ông kia cũng không phải ba của con bé.

Cao Vi Vi nghĩ đến cảnh tượng cô lúc cuối cùng rời đi, Tiêu Thiên Sách bị vài trăm người kia vây quanh, không khỏi liền đau buồn từ tim. Lẽ nào đứa con vừa nhìn thấy ba một cái, thì sẽ không được thấy nữa rồi sao? Chỉ là

lúc này cô không dám nói thật với Tiểu Tiểu, chỉ có thể lau nước mắt trên mặt nói với Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, ba còn phải làm một ít chuyện, qua mấy ngày có thể sẽ trở về liền...”

Tiểu Tiểu nhìn Cao Vi Vi một cái, liền không nói, mà là củi đầu, im lặng một hồi lâu mới nói ra: “Mẹ gạt con, ba nhất định là đi đánh những người xấu kia rồi, mẹ, ba sẽ có chuyện gì xảy ra không? Tiểu Tiểu muốn ba, muốn ba..." Tiểu Tiểu nói xong, trong đôi mắt nhỏ nước mắt không ngừng rớt xuống..

Thì ra con bé biết tất cả mọi chuyện, cái gì cũng đều hiểu rõ...

Thiên nhất đứng ở cạnh cửa hơi ngửa đầu hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ như hắn, là đàn ông trai tráng này chinh chiến trong chiến trường ý chí kiên cường, cũng suýt chút nữa rơi nước mắt. Hắn ta khôi phục lại tâm trạng, đi đến trước giường Tiểu Tiểu, ngồi xổm người xuống cười nói với Tiểu Tiểu: “Con tên là Tiểu Tiểu đúng không? Ba của con là đại ca của chú, Tiểu Tiểu con yên tâm đi, chủ cam đoan với con, ba của con tối đa hai ba ngày sẽ trở lại tìm con, chú là quân nhân á, lời chủ nói, cũng sẽ không lừa gạt con đâu..."