Chương 23: Vô Đề

Nhưng cô làm thế nào cũng không che dấu được bi thương trong lòng.

Hít thở sâu một hơi, thấy Tiểu Tiểu lại nhìn về phía bên ngoài vì thế cô liền láy ra nhắn cho Thẩm Vũ Toàn: "Vũ Toàn, dù thế nào đi nữa cậu cũng phải tôi, nhất định phải giúp tôi. Tôi không sao cả nhưng Tiểu Tiểu không thể ng có ba... Xin cậu..." Sau khi gửi đi, Cao Vi Vi lại chụp ảnh của Tiểu I, gửi qua cho Thẩm Vũ Toàn.

một góc biệt thự xa hoa tại thành phố Tiền Giang, Thẩm Vũ Toàn mặc thân váy trắng củi đầu nhìn tin Cao Vi Vi gửi. Xem tin thứ nhất, xong lại ảnh chụp của Tiểu Tiểu, cô lại đứng yên tại chỗ, thật lâu không nhúc Ch.

tám giờ, ba cô –Thẩm Khuynh Thiên, về đến Tiền Giang. Mà lúc trước với Thẩm Khuynh Thiên về chuyện của Tiêu Thiên Sách, muốn ông đi Thẩm Khuynh Thiên nghe xong, bảo cô đi ra. Sắc mặt Thẩm Khuynh vô cùng nghiêm túc. Dù sao chuyện lần này cũng rất lớn mà ông cũng a xé mặt nạ ra với Chu Chính Hào, Thẩm Khuynh Thiên cũng có băn ăn của ông. Mặc dù Thẩm Vũ Toàn tiếp tục cầu xin ông, ông cũng không -a quyết định.

m Vũ Toàn nhìn ảnh chụp của Tiểu Tiểu hơn mười phút. Cô hít một hơi

thật sâu, sau đó cắn răng một cái, ánh mắt vô cùng kiên định gửi tin lại cho Cao Vi Vi: "Vi Vi, cậu yên tâm, tôi cam đoan ba tôi nhất định sẽ ra mặt, tuyệt đối!" Sau đó cô liền xoay người trở về phòng, tiếp tục đi xin bal

Thẩm Khuynh Thiên, nhân vật số 2 Tiền Giang gần với tồn tại của Chu Chính Hào, sau lưng ông chính là Thẩm gia gia tộc cũng là gia tộc duy nhất ở Tiền Giang cùng cấp với Chu gia. Tổng thế lực có thể yếu hơn so với Chu gia nhưng ở trong lòng dân chúng, Thẩm Gia dù cho yếu hơn so với Chu gia, cũng không kém hơn bao nhiêu. Nhất là vài năm gần đây, Thẩm Khuynh Thiên cố gắng phát triển, Thẩm gia ở Tiền Giang đã phát triển không ngừng, phạm vi còn vượt qua Tiền Giang.

Trong biệt thự, Thẩm Khuynh Thiên đang tự hỏi một mình. Đối với con gái muốn nhúng tay vào chuyện của Chu gia, trong lòng ông giãy dụa. Người thông minh như ông rất rõ ràng, một núi không thể có hai hổ. Thẩm gia và Chu gia sớm hay muộn cũng phải phân rõ cao thấp một trận. Chuyện đó so với ai ông cũng đều rõ ràng. Trong lòng ông cũng có tính toán, ông phải đi thăm dò tình hình Chu gia.

Đúng vậy, vốn dĩ lúc ông chưa trở về, ông đã sớm tính toán trong lòng, lần này trở về phải đi Chu gia nói chuyện với Chu Chính Hào! Nhưng trăm triệu lần ông cũng không nghĩ đến, Tiêu Thiên Sách thế mà dám động đến Chu Kiệt! Động vào con trai độc nhất của Chu Chính Hào! Người thừa kế tương lại của Chu gia! Đương nhiên trong lòng Thẩm Khuynh Thiên, Chu Kiệt tồn tại giống như phế vật. Chu gia cho Chu Kiệt thừa kế, so với ai ông đều vui hơn.

Thẩm Khuynh Thiên ông phải lấy cớ gì tham gia chuyện Chu gia đây, nếu là chuyện Chu Kiệt, ông còn có chút khó khăn. Hơn nữa lúc nãy ông mới nhận được tin, tối nay Chu Chính Hào sẽ ra tay toàn lực.

Thẩm Khuynh Thiên ngồi trên ghế, trong tay thưởng thức hai quả cầu bằng ngọc, lấy lập trường của ông, ông không thể tại sự kiện này đối kháng với Chu gia, như vậy sẽ tương đương cố đem cả Thẩm gia theo cùng. Chồng của bạn thân của con gái, không có đáng giá để ông ra tay như vậy. Nhưng mà con cáo già Chu Chính Hào kia, hắn cũng biết suy nghĩ của Thẩm Khuynh Thiên, nói cách khác chính là cho dù ông không đi tìm Chu Chính Hào gây phiền toái thì sớm hay muộn Chu Chính Hào cũng tới cửa tìm ông. Hơn nữa Chu Chính Hào sẽ thừa cơ lần này mà làm khó dễ Thẩm gia...

"Phải ngả bài ư?" Thẩm Khuynh Thiên nhíu mày thật sâu, hút điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, huyệt thái dương của ông bắt đầu nhảy lên, trong lòng ông có hai suy nghĩ, một cái là ngả bài, một cái là không...

Đúng lúc này của thư phòng bị Thẩm Vũ Toàn đẩy ra, cô vừa tiến vào liền quỳ trên mặt đất, ánh mắt vô cùng cố chấp...



Mặt Thẩm Khuynh Thiên nhăn lại, nhìn Thẩm Vũ Toàn hỏi: "Vũ Toàn, con làm cái gì vậy? Ba chưa nói không giúp bạn con mà. Con quỳ trên đất làm gì, mau đứng lên!"

Thẩm Vũ Toàn lắc đầu nói: "Ba, con biết ba khó xử, con thật ra cũng không

ngốc, con đều hiểu được. Thẩm gia chúng ta và Chu gia sớm hay muộn cũng phải đấu một trận, Tiền Giang chỉ được có một gia tộc lớn nhất! Không có khả năng tồn tại hai cái. Hơn nữa con cũng còn muốn nói, cho dù ba có tiếp tục nhẫn, Chu Chính Hào này có thể cho chúng ta thời gian sao? Sẽ không ba à, Chu Chính Hào không phải kẻ ngốc..."

Thẩm Khuynh Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy. Toàn Nhi, con phải hiểu được, nếu chúng ta thua cuộc, vậy Thẩm gia chúng ta xong rồi..."

Thẩm Vũ Toàn nghe vậy, đột nhiên cười khổ, ngẩng đầu nhìn Thẩm Khuynh Thiên nói: "Ha hả... Ba, thật ra Thẩm gia chúng ta đã sớm thua rồi đúng không? Mười mấy năm trước Chu Chính Hào một mình một ngựa đến Tiền Giang không phải chúng ta đã thua rồi sao? Mà thế lực ở Tiền Giang của bọn chúng đều biết chúng ta đã cho Vi Vi ở nhà ba ngày, nếu chúng ta tiếp tục lui, chúng ta về sau có cơ hội không?"

Thân mình Thẩm Khuynh Thiên run lên, nhìn Thẩm Vũ Toàn một hồi lâu mới nói: "Con...con để cho Cao Vi Vi kia, ở lại biệt thự Thẩm gia?"

Thẩm Vũ Toàn cúi đầu nói: "Ba, đúng vậy ạ. Mấy ngày nay Vi Vi đều ở lại đây. Hơn nữa lúc Chu Kiệt bị Tiêu Thiên Sách đánh cho tàn phế, con cũng có mặt ở đó..."

Thẩm Khuynh Thiên thở dài thật sâu: "Ai, Vũ Toàn, con hồ đồ quá..." Ảnh mắt Thẩm Khuynh Thiên vô cùng phức tạp, trong nháy mắt đã hiểu được.

Thẩm Vũ Toàn nói: "Ba ơi, con thật xin lỗi. Con đã đem ba và Thẩm gia kéo vào rồi. Thật xin lỗi. thật ra trong lòng con không chỉ muốn giúp Vị Vi, con cũng muốn cùng Chu gia đối kháng một lần, làm Thẩm gia của chúng ta đứng lên. Ba, Thẩm gia đã không còn đường lui nữa rồi. Con xin lỗi... Xin lỗi..." Thẩm Vũ Toàn vô cùng phức tạp.

"Đúng vậy, đã không...Không còn đường lui rồi...Đã không còn..." Thẩm Khuynh Thiên thì thào một câu, sau đó liền im lặng, mà Thẩm Vũ Toàn cũng quỳ lâu trên mặt đất, không đứng dậy.

Một lúc lâu sau, Thẩm Khuynh Thiên hít một hơi thật sâu, đứng lên. Trong nháy mắt trên người dâng lên một cỗ khi thế uy nghi, híp mắt nói: "Vũ Toàn, đi gọi các trưởng lão của Thẩm gia lại đây, lập tức đến đại sảnh họp! Tập kết tất cả thế lực của Thẩm gia lại! Đi biệt thự ven hồ! Chu Chính Hào không

phải nói ai cũng không được nhúng tay sao? A... Ba thật muốn nhìn xem, Chu gia của hắn có thể một tay che trời như nào?"

Ánh mắt Thẩm Vũ Toàn sáng lên, mà khí thế trên người Thẩm Khuynh Thiên bây giờ cũng càng ngày càng mạnh, thắt lưng cũng càng ngày càng thẳng! Ông ta tiếp tục nói: "Mọi người ở Tiền Giang dường như quên rồi, Thẩm gia ta mới là người cầm đầu của Tiền Giang! Chu gia kia chỉ là ngoại lai! Hôm nay ta thật muốn xem xem, Chu Chính Hào có thể làm gì chúng ta không?".