Chương 24: Vô Đề

Thẩm Khuynh Thiên đứng đầu một nhà, nghe hai cuối cùng mà con gái nói, trong nháy mắt ông liền quyết định. Mười mấy năm qua đối địch cùng Chu Chính Hào, vùng lên một lần, sao đó bị Chu Chính Hào đè đầu cưỡi cổ mười mấy năm! Cho nên ông không cho phép con gái của mình cũng phải cúi đầu khom lưng trước người ta!

"Cám ơn bạ! Con sẽ đi thông tri mấy bác mấy chú tới họp..." Thẩm Vũ Toàn vui mừng đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài bắt đầu tập kết mọi người. Cô tất nhiên là vui mừng vì chị em tốt của mình, trong lòng cô, ba đã quyết định làm gì thì nhất định sẽ làm được!

Tiền Giang rối loạn, hoàn toàn rối loạn, Chu gia động, bây giờ Thẩm gia cũng động. Mà Sở tuần tra bên kia, Chu gia vừa rời đi, Thẩm gia liền đến, hết thảy đều loạn lên, mọi người ở khắp nơi chuẩn bị. Chờ buổi tối sẽ...

Thời gian tiếp tục trôi qua, có đôi khi một ngày trôi qua thật ngắn có đôi khi nó lại kéo thật dài. Hôm nay vừa lúc tháng sáu mưa to, mưa ở Tiền Giang càng ngày lớn. Vốn là ngã tư không nhiều người đi, sau khi Chu gia, Thẩm gia, cùng với thế lực của Sở tuần tra ra tay, càng làm cho cả Tiền Giang toát ra một cỗ hơi thở vắng vẻ. Dường như có đoàn mây đen đang muốn bao trùm tất cả. Hôm nay trong Tiền Giang, miễn là nhân vật có uy vọng, đều cảm nhận được một cỗ áp bức khổng lồ.

Ban đầu Chu gia ở trong Tiền Giang tập kết toàn bộ lực lượng, tất cả sòng bài, hội sở toàn bộ đóng chặt cửa, mà người ở bên trong, yên lặng tập hợp. Rồi sau đó chính là Thẩm gia, động tác của Thẩm gia có chậm hơn một ít nhưng giữa trưa đã bắt đầu tập kết lại.

Cuối cùng là người của Sở tuần tra, bình thường. Sở tuần tra quản lý Tiền Giang, người đứng canh gác cũng mấy trăm nhưng hôm nay Sở tuần tra cũng thu người về, mọi người ở Tiền Giang vòng vèo quay về tổng bộ của Sở tuần tra, không được ra ngoài.

Giờ phút này trong trung tâm thành phố của Sở tuần tra, tại một căn phòng bí ẩn, Hầu Tông Hoa bảo Hình Phong ở biệt thự ven hồ phát hình ảnh lên điện thoại. Tại biệt thự ven hồ, vẻ mặt Hình Phong nghiêm trọng.

"Cục trưởng Hầu, người bên tôi càng ngày càng nhiều. Người Chu gia đã bắt đầu tập kết bên này, hiện tại bọn họ đã bắt đầu phong tỏa phạm vi mười dặm bên ngoài mà người của Thẩm gia cũng bắt đầu lại đây. Người của tôi bên này không được rồi, cục trưởng Hầu, tôi xin được viện trợ..." Vẻ mặt Hình Phong nghiêm trọng nói, trong lòng hắn có cảm giác đại loạn. Bên này người càng nhiều, hắn càng chịu không được...

Hầu Tông Hoa ở Sở tuần tra im lặng trong chốc lát, ánh mắt nhìn chăm chủ vào một điểm, gật đầu nói: "Không có việc gì, tôi đã biết rõ rồi..."

"Ngài biết rõ rồi?" Vẻ mặt Hình Phong nghi hoặc nhìn Hầu Tông Hoa, không hiểu rốt cuộc cấp trên của mình biết rõ gì.

Hầu Tông gật gật đầu nói: "A.. tại sao tôi lại biết rõ? Bởi vì hôm nay người của Chu gia và Thẩm gia đều đã đến tim tôi. Xem ra đêm nay hai nhà sẽ ở tại biệt thự ven hồ đánh một trận. Hơn nữa, tôi đoán là đêm nay nhân vật có máu mặt kia đã trở lại. Người Chu gia đối địch hắn tại biệt thự ven hồ, người Chu gia cũng muốn chiến với Thẩm gia nữa. Thế cục càng ngày càng loạn,

Thẩm gia như vậy mà lại tham gia vào... Ha hả... Không thể không nói, Thẩm Khuynh Thiên thật đúng là may mắn, chắc là ông ta cùng không rõ ràng lựa chọn hôm nay của ông ta có biết bao quan trọng..."



"Cục trưởng Hầu, tôi thật sự không hiểu được ý của ngài. Tại sao Thẩm gia kia lại may mắn?" Hình Phong tiếp tục khó hiểu hỏi.

Hầu Tông Hoa cười cười nói nói: "Không thể nói, cậu cứ canh giữ ở đó đi, tối nay tôi cũng sẽ qua đó. Đêm nay đối với cậu cũng là một cơ hội đại khai nhãn giới, có thể cả đời cậu chỉ có một cơ hội như vậy...Ha hả... Ráng nắm bắt đi, bây giờ cậu đừng quản gì cả, cũng đừng làm gì, cứ ở im tại đó, chờ tôi đến rồi tính sau..."

Hình Phong còn muốn hỏi một chút nhưng Hầu Tông Hoa bên kia đã cúp điện thoại, sau khi treo máy, nghi hoặc trong lòng Hình Phong càng ngày càng tăng, nhíu mày nói: "Thẩm gia thật may mắn? Đây cũng là cơ hội của tôi?" Trong lòng càng thêm khó hiểu, hắn không thể không hưởng biệt thự nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: "Là đại nhân vật ở bên trên à? Chẳng lẽ là cao thủ của chiến bộ?".

Hình Phong nghĩ không xong sẽ không tiếp tục suy nghĩ. Dù sao đêm nay mọi chuyện đều sẽ rõ ràng, chỉ mấy giờ nữa thôi. Không tiếp tục bàn về Hình Phong bên này, sau khi Thẩm Vũ Toàn kết thúc hội nghị ở Thẩm gia, cô điện cho Cao Vi Vi – người giờ đã về Bắc Giang nói cho cô ấy biết, ba của cô – Thẩm Khuynh Thiên sẽ ra tay giúp đỡ nhưng cô cũng không nói cho Cao Vi Vi biết chuyện đêm nay.

Trong lòng Cao Vi Vi ít nhiều cũng có chút an ủi nhưng cô cũng vẫn rất lo lắng cho Tiêu Thiên Sách. Dù sao cô cũng ở Tiền Giang hai ba năm, cô cũng hiểu được là Thẩm gia không có mạnh như Chu gia. Về phần Thẩm gia có thể giúp nhiều ít, trong lòng cô cũng không đoán được, cũng không ôm hi vọng quá lớn chưa nói đến chuyện đêm qua Tiêu Thiên Sách đã đánh Chu Kiệt đến mức tàn phế. Cô có thể giúp được Tiêu Thiên Sách cũng chỉ cỏít chút này mà thôi.

Thiên Nhất xử lý mọi chuyện xong xuôi trở về thấy Cao Vi Vi buông điện thoại, không ngại hỏi: "Chị dâu, chị gọi Thẩm tiểu thư a?"

Cao Vi Vi gật đầu có chút lo lắng nói: "Ừm, Vũ Toàn nói ba của cậu ấy sẽ giúp đỡ nhưng tôi không ôm hy vọng quá lớn, đối phương dù sao cũng là

Chu gia, tôi cũng không biết hiện tại Tiêu Thiên Sách như thế nào. Thiên Nhất tiên sinh, nếu Tiêu Thiên Sách lần này có thể chạy đi, cậu nhớ mang anh ấy xuất cảnh nhanh, trong khoảng thời gian ngắn đừng trở về..."

Thiên Nhất vừa nghe, vừa giương mắt ra xa nhìn Tiểu Tiểu ngồi chồm hổm ở cửa đang trầm mặc, hắn còn nghiêm túc thở dài nói với Cao Vi Vi: "Chị dâu, chị nhất định phải tin tưởng đại ca, anh ấy nhất định sẽ bình an trở về"

Cao Vi Vi buồn rầu cười cười nhưng không có nói gì nữa, nội tâm cô thật sự là không tin. Năm năm trước Tiêu Thiên Sách là bị buộc ra nước ngoài chạy trốn, năm năm qua đi, năng lực của anh ta sẽ thay đổi ít nhiều đúng không? Nhưng năm năm ngắn ngủi có thể so với Chu gia đã phát triển vài thập niên được sao?

Thiên Nhất hơi khom người, dấu đi vết máu trên người. Lúc trước hắn đi làm gì, không ai biết nhưng giờ Ngọ hôm nay, thế lực hắc ám nhất Bắc Giang cũng đã đối chủ nhân! Nhưng những việc này hắn ta cũng không nói với Cao Vi Vi biết thôi.

Giờ khắc này Thiên Nhất chỉ có thể an ủi khuyên giải Cao Vi Vi: "Chị dâu, em thay đại ca nói một tiếng xin lỗi với chị, mấy năm qua, anh ấy thật sự không biết chị đã sinh cho anh ấy một cô con gái. Em thề, đại ca là thật sự không biết. Đại ca là người tốt, nếu anh ấy sớm một chút biết được chị và Tiểu Tiểu ở trong nước chịu khổ như vậy, anh ấy tuyệt đối sẽ trở về sớm..."