Chương 25: Vô Đề

Cao Vi Vi thở sâu, nhìn Tiểu Tiểu ngồi chồm hổm xa xa ở cửa, nói: "Không sao, tôi tin anh ấy không biết. Là tôi không nói cho anh ấy biết..."

Cao Vi Vi nói xong lại im lặng trong chốc lát, một hồi lâu sau, cô lại lần nữa ngẩng đầu nói: "Thật ra, tôi không trách anh ấy. Năm năm trước lúc anh ấy phát bệnh, thật ra tôi nếu muốn trốn cũng có thể trốn. Đó chính là lựa chọn của tôi. Sau đó tôi cũng không biết chính mình đã có thai, chờ hai tháng sau đi bệnh viện kiểm tra ra là tôi đã mang thai. Lúc muốn xóa sạch hết, khi đó tôi lại cảm nhận được bé con đạp, cậu hiểu không? Không có người phụ nữ nào cảm nhận được đứa bé đạp lại không cảm động cả. Cho nên tôi liền sinh Tiểu Tiểu ra."

Cao Vi Vi nói xong, mắt cô đã ươn ướt. Đúng vậy, cô không hối hận lựa chọn lúc trước. Cho dù sau đó cô bị Cao gia đuổi ra, cha mẹ cũng không muốn nhìn mặt cô nữa, cô vẫn một mình chịu đựng. Chẳng sợ một mình cô đi Tiền Giang vừa làm công vừa nuôi Tiểu Tiểu, cô cũng không hối hận...

Thiên Nhất vừa nghe thân mình run lên, hắn im lặng. Sau một lúc lâu sau, hắn mới nắm tay Cao Vi Vi nói: "Chị dâu yên tâm đi, đại ca nhất định có thể bình an trở về. Hơn nữa anh ấy sẽ chăm sóc tốt chị và Tiểu Tiểu, chị phải có lòng tin đối với anh ấy..."

"Ừm..." Cao Vi Vi gật đầu "ừm" một tiếng, thật ra cũng không đem lời nói của Thiên Nhất để trong đầu...

Thành phố Tiền Giang, bên ngoài mưa cảng lúc càng lớn, thời gian cũng tiếp tục trôi qua. Ba giờ chiều, Tiêu Thiên Sách vẫn như cũ ở trong biệt thự

ngồi đó, anh nhận được tin Thiên Nhất gửi, trong đó còn có ảnh chụp Tiểu Tiểu ngồi ở khách sạn chở anh trở về. Trái tim đã sớm vỡ vụn của anh dường như dâng lên một tia ấm áp, cùng thật nhiều nhớ mong.

"Tiểu Tiểu, con yên tâm, đêm nay ba liền trở lại tìm con. Chờ ba đánh hết đám người xấu bên này dảm khi dễ mẹ con con, ba sẽ trở về, về sau ba sẽ không bao giờ đi nữa... không bao giờ rời xa con..." Tiêu Thiên Sách nhìn ảnh chụp của Tiểu Tiểu,, lẩm bẩm trong lòng.

Trong một giây, anh thậm chí muốn buông tha hết tất cả. Cho dù là Thiên Thần điện, cho dù là thù hận sáu năm trước, anh đều muốn buông xuống hết, sau đó chính là bình yên cũng sống với Tiểu Tiểu, cuộc sống sẽ tốt đẹp cỡ nào...

Nhưng mà anh thật sự không thể làm như vậy. Bởi vì trong tay không đạo và trong tay có đạo nhưng không cần là hai việc khác nhau. Có vài thứ, nếu anh buông tha, anh sẽ không thể bảo vệ vợ con mình... Hơn nữa Cao Vi Vi Vi anh trả giá nhiều như vậy, mấy năm nay lại một người mang theo đứa nhỏ biết bao cực nhọc. Anh thiếu cô, cuối cùng vẫn thiếu cô, hơn nữa là thiếu rất nhiều. Chuyện hôm nay xong xuôi, anh phải trở về cho Cao Vi Vi một hôn lễ xa hoa, một đời vinh hoa...

"Chu gia kia chuẩn bị thế nào rồi?" Tiêu Thiên Sách thu hồi suy nghĩ, hỏi Thiên Thất đằng sau.

Thiên Thất cung kính đáp: "Không sai biệt lắm, nhiều nhất hai ba giờ nữa, người của bọn họ sẽ lên núi. Hơn nữa bọn họ còn mời viện trợ bên ngoài, hai gã cao thủ năm sao. Ha hả.."

Lời nói của Thiên Thất tràn ngập khinh thường và trào phúng đối với Chu gia, cao thủ năm sao? Đừng giỡn, không nói cái khác, cho dù mời năm mời mười người, không cần Tiêu Thiên Sách ra tay, một mình hắn thôi là đã có thể gϊếŧ chết bọn họ. Chu gia đúng là một đám ngu ngốc không biết trời cao đất dày.



"Ừm.. Làm việc nhanh đi, tôi cũng lười lãng phí thời gian với đám ngốc này..." Tiêu Thiên Sách gật đầu. Lúc Thiên Thất đang muốn nói gì thì di động truyền đến tin tức, hắn xem xong khuôn mặt rất kì lạ, nhìn Tiêu Thiên Sách nói: "Điện chủ, Tiền Giang Thẩm gia Thẩm Khuynh Thiên đến đây, nói phải giúp ngài đối kháng Chu gia, chắc là chị dâu nhờ bạn tốt đến giúp..."

"À..." Sắc mặt Tiêu Thiên Sách cũng có chút kỳ lạ, cũng dở khóc dở cười nói: "Xem ra chị dâu của mấy cậu thật sự không tin tôi, chỉ là một cái Chu gia mà thôi, trở tay là có thể đánh bay... Nhưng nếu Thẩm Khuynh Thiên đã đến đây, vậy đi gặp thôi..."

Tiêu Thiên Sách nói xong, chậm rãi đứng dậy, nhìn mực nước xa xa chân núi tăng vọt, sông lớn Tiền Giang mãnh liệt chảy. Anh hít một hơi thật sâu, trên người bỗng tản ra khí thế ngập trời: "Nên đến, không nên đến, đêm nay đều đến. Nếu vậy giải quyết một lần đi..."

Đúng vậy, ở Tiền Giang, người Chu gia, Thẩm gia đều đang nhanh tập kết ở tại đây, còn có người của Sở tuần tra đang âm thầm tập hợp. Còn ở bên ngoài, hai người Chu gia mời đến, lại có thêm cường giả của chiến bộ Long Quốc, mọi người đều hướng đây mà đến...

Bình thường Tiền Giang này chỉ là một địa phương nhỏ vậy mà hiện giờ thế lực các nơi đã muốn tề tựu đông đủ nơi đây. Đêm nay khi mặt trời lặn, chính là lúc thế lực các nơi đối kháng!

"Mày...Mày rốt cuộc là ai?" Chu Chính Hào sợ đến mức mềm chân, căn bản không đứng lên nổi, gặp phải kinh sợ lớn đến như vậy, toàn bộ cơ thể không tự chủ được mà run rẩy.

Tiêu Thiên Sách nghe vậy nở nụ cười, anh đi đến trước mặt Chu Chính Hào, ngồi xổm xuống, chậm rãi nói: "Ông nói thử xem, tôi chính là Tiêu Thiên Sách, cũng chả có thế lực gì lớn, chỉ là xây lên Thiên Thần điện thôi, mà cũng không phải chỗ trâu bò gì, chỉ là ở chiến trường bên ngoài đã diệt được mấy trăm tổ chức thôi, so sánh với Chu gia các người, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến nha... Chu gia của ông trâu bò lắm à? Khi dễ vợ tôi, gϊếŧ hại con gái tôi, ha ha ha ha ha ha...."

Tiêu Thiên Sách nói xong, thanh âm dĩ nhiên một chút cũng không có lạnh như băng. Mà Chu Chính Hào sau khi nghe Tiêu Thiên Sách chính miệng thừa nhận, ông ta sợ đến mức làm cho một cỗ chất lỏng tanh hội từ quần chảy ra. Đây là trực tiếp bị dọa tiểu ra quần...

Chu Chính Hào lắp bắp nói: "Thật có lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi... Tôi thật sự không biết đó là vợ và con gái của ngài. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cầu xin cậu buông tha tôi, buông tha tôi, tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết..."

Tiêu Thiên Sách nhìn Chu Chính Hào thật sâu: "Ông cảm thấy là ông còn có thể sống sao? Hoặc là ông thấy tôi đem cả ba nghìn cường giả cấp cao của Thiên Thần điện, hơn mười vị chiến thần, thậm chí tôi còn làm tốt chuẩn bị đánh nhau với chiến bộ Long Quốc, ông còn cảm thấy rằng tôi sẽ bỏ qua cho ông sao?"

Tiêu Thiên Sách nói xong đứng lên, tạm dừng rồi nhìn Chu Chính Hào nói tiếp: "Đương nhiên, cuối cùng tôi cũng có thể cho ông thêm một chút thời gian, hít thở thật sâu bầu không khí tốt đẹp cuối cùng của thế gian này..."

Tiêu Thiên Sách nói xong liền xoay người đi đến bên cạnh Thẩm Khuynh Thiên, anh cười nhìn Thẩm Khuynh Thiên liếc mắt một cái. Thẩm Khuynh Thiên sợ đến mức cố gắng nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu, vô cùng cung kính đối với Tiêu Thiên Sách: "Thẩm Khuynh Thiên, bái kiến...Bái kiến Tiêu tiên sinh. Lúc trước là tôi không hiểu chuyện, đã làm trò cười rồi, còn...Còn mong Tiêu thiên sinh không thấy phiền lỏng..."