Chương 27: Vô Đề

Tiêu Thiên Sách thú vị nhìn Chu Chính Hào, thân mình hướng về phía trước nói: "Chu Chính Hảo, không phải ông hoa mắt chứ? Tôi vừa mới gϊếŧ, chính là con trai ruột của ông?"

Chu Chính Hào cắn răng mạnh một cái, dập đầu bang bang với Tiêu Thiên Sách: "Nó đáng chết! Đáng chết! Tiêu điện chủ gϊếŧ tốt lắm, cho dù ngài không gϊếŧ, loại rác rưởi này tôi cũng muốn thanh lý môn hộ! Cho nên tôi xin điện chủ hãy cho tôi một con đường sống! Sau này tôi xin làm trâu làm ngựa cho Tiêu điện chủ!"

Tiêu Thiên Sách nở nụ cười, lắc lắc đầu...

Phanh...Chu Chính Hào tuyệt vọng, máu từ đầu chảy xuống nhưng không bằng sợ hãi trong lòng ông. Đúng lúc này, đột nhiên dưới chân núi liền xông

lên một đội quân, người của chiến bộ được võ trang đầy đủ, khoảng mười mấy người. Người cầm đầu có mấy phần tương tự Chu Chính Hào, đúng là Chu gia ở chiến bộ Đông Nam – Chu Phi!"

Chu Chính Hào thấy Chu Phi đến liền nhanh chóng nói với hắn: "Phi Nhi, cứu chúng ta, cứu chúng ta, con là người của chiến bộ Long Quốc, bọn họ dám gϊếŧ con chính là muốn khai chiến với chiến bộ Long Quốc! Cứu cứu ba con, cứu ta, về sau con chính là gia chủ của Chu gia!"

"Ồ? Vậy mà còn an bài người ở chiến bộ sao?" Tiêu Thiên Sách thấy Chu Phi xuất hiện, thú vị nở nụ cười. Chu Phi đương nhiên là được anh cố ý đưa lên, bằng không lấy mười người mà Chu Phi mang theo đều không lên được ngọn núi này!

Lúc Chu Phi đang muốn nói thì Vương Trường Sinh đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt hạ xuống, khi thế trên người nhảy mắt đè áp qua, gắt gao tập trung vào Chu Phi, trầm giọng nói: "Chu Phi! Tôi là Vương Trường Sinh trong chiến bộ! Chu gia làm sai, cậu...không cần tự nhúng chàm!Nhanh nhanh lui ra, về chiến bộ, chính là người của chiến bộ! Không cần lầm lỡ!"

Lúc Vương Trường Sinh còn muốn nói gì nữa thì Thiên Thất liền cười nhạt nhìn hắn: "Trường Sinh, nói hơi nhiều rồi..."

Vương Trường Sinh nghe vậy nhanh chóng củi đầu nhìn Tiêu Thiên Sách: "Điện chủ, thật xin lỗi, thuộc hạ không dám..."

"Ha hả... Không sao, Chu Phi này là tôi cho người lên, bằng không, hắn ngay cả tư cách đi lên cũng không có..." Tiêu Thiên Sách khoát tay áo nói.

Sau đó anh nhìn về phía Chu Phi – người được võ trang đầy đủ, sát khí tràn ngập đã như có cấp bậc năm sao nói: "Nói đi, muốn làm gì? Tôi nói trước, người của Chu gia, tôi phải gϊếŧ..."

Chu Phi nghe vậy liếc nhìn Tiêu Thiên Sách thật sâu nhưng sau đó thân mình run lên, sắc mặt tái nhợt, máu tươi theo đó phun ra. Bởi vì ngay lúc nãy Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần điện đã đem tầm mắt phỏng lại đây. Trong nháy mắt hắn cũng đã bị thương nặng.



Nhưng Chu Phi vẫn cố nén áp lực ngập trời mà nói với Tiêu Thiên Sách:

"Tiêu điện chủ! Nơi đây là Long Quốc! Không phải bên ngoài!"

"Ồ? Thì sao? Tôi gϊếŧ không được người Chu gia sao? Hoặc là cậu cho rằng tôi không dám gϊếŧ cậu? Đúng không?" Tiêu Thiên Sách có chút hứng thú liếc nhìn Chu Phi này. Không thể không nói thật ra Chu Phi có một thân chính khí, chỉ tiếc là đầu thai sai rồi.

Chu Phi cắn răng nói: "Đúng! Tôi cược Tiêu điện chủ không dám gϊếŧ tôi! Không dám cùng chiến bộ Long Quốc đánh một trận! Ngài gϊếŧ tôi, chiến bộ Long Quốc nhất định sẽ không bỏ qua!"

Tiêu Thiên Sách nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn nhưng lúc này anh không có lại nhìn Chu Phi kia mà nhìn về phía một chỗ trống khác trên mặt đất, thản nhiên nói: "Ngài xem đủ chưa? Tôi muốn hỏi chút, Chu Phi nói vậy là diễn đạt ý của ngài sao? Là đại diện chiến bộ...Long Quốc sao?"

Tiêu Thiên Sách nói xong ánh mắt liền tà tà, hơi thở quanh người chậm rãi tỏa ra. Anh đã sớm biết có cường giả cấp bậc chiến thần siêu việt tiến vào trong. Theo huyết khí trên người mà phán đoán, chính là người của chiến bộ Long Quốc. Mà thật ra anh đã sớm chờ đối phương xuất hiện từ lâu. Thiên Thần điện tập kết toàn bộ trong nước, chiến bộ Long Quốc còn không xuất hiện mới thật sự kỳ quái. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, theo Tiêu Thiên Sách phán đoán, đối phương hẳn là Thống soái cao nhất của chiến bộ Long Quốc, Long Chiến Quốc!

Ngay khi Tiêu Thiên Sách dứt lời, bốn đại cường giả cấp bậc chiến thần siêu việt, Lục, Chiến, Ám, Diệt! Tứ Đại Thiên Vương tập trung toàn bộ khí thế vào vị trí kia...

Sau đó một tiếng nổ ngập trời vang lên, hai vị cường giả mang trên mình hơi thở mạnh mẽ từ khối đất trống đi ra. Dẫn đầu là một người tóc hoa râm, mặc quần áo ba-đờ-xuy, ngực đeo chín sao huân chương hộ quốc, ông ta chính là Long Chiến Quốc, Thống soái cao cấp nhất của chiến bộ Long Quốc, có được thực lực cấp bậc chiến thần siêu việt. Theo sau ông ta chính là quan chỉ huy đệ nhất chiến bộ Long Quốc, Vạn Thiên Thánh!

Khi Long Chiến Quốc đi ra, Tiêu Thiên Sách như trước cười nhìn ông: "Long Chiến Quốc, Thống soái cao cấp nhất của chiến bộ Long Quốc, tôi hỏi lại một lần nữa, ông đến... Là muốn khai chiến à?" Ánh mắt Tiêu Thiên Sách nhếch lên, chiến ý trên người nhảy mắt ngập trời...

Mà câu này của Tiêu Thiên Sách trong chớp mắt cũng làm không khí ngưng trọng đến cực hạn! Đám người Chu Chính Hào, Chu Phi, Thẩm Khuynh Thiên bị dọa choáng váng, bọn họ trăm triệu không thể nghĩ đến hôm nay Thống soái cao cấp nhất của chiến bộ Long Quốc cũng sẽ đến đây... Càng làm cho bọn họ không thể tin được chính là Tiêu Thiên Sách vậy mà dám trực tiếp gọi thẳng tên Long Chiến Quốc!!!

Oanh...Một tiếng nổ ngập trời vang lên, khí thế trên người Long Chiến Quốc nháy mắt dâng cao. Ông ta nhìn Tiêu Thiên Sách nói: "Quân đoàn trưởng thứ chín của chiến bộ Đông Nam Long Quốc - Chu Phi, cậu ta cũng không cỏ tham dự chuyện của Chu gia! Từ khi gia nhập chiến bộ đến nay, tắm máu sa trường, không phải là cá mẻ một lứa với Chu gia! Các hạ, điện chủ Thiên Thần điện, Tiêu điện chủ, nếu tôi tự mình xin cho cậu ta, có thể để cậu ta rời đi không?".

Sau khi Long Chiến Quốc mở miệng, mọi người ở Tiền Giang cũng không dám có động tác gì, giờ khắc này ngay cả hô hấp cũng dừng lại. Đây là lão đại gặp mặt, chân chính cao thủ chạm trán. Chạm trán trực diện.

Lúc này Tiêu Thiên Sách đối mặt Long Chiến Quốc, chiến lực của Long Chiến Quốc sâu không lường được, anh ta lần nữa đứng lên. Nhưng anh cũng đồng thời thu hồi ý cười trên mặt, lạnh giọng nói: