Chương 28: Vô Đề

"Nếu...tôi nói không thì sao?".

Ánh mắt Long Chiến Quốc nhíu lại, khí thế trên người lần thứ hai bùng lên. Tuy rằng trong lòng ông đã sớm biết thân phận thật sự của Tiêu Thiên Sách nhưng lúc này trước mặt người ngoài nhất là Tiêu Thiên Sách còn không có chính thức trở về Long Quốc, hai người bọn họ vẫn là vương giả gặp vương giả. Có một số việc, nên nói thế nào thì nói, nên làm gì thì làm!

Vạn Thiên Thánh thấy khí thế của Long Chiến Quốc và Tiêu Thiên Sách bắt đầu đối kháng, nhìn cảnh này là muốn so tài một trận. Hắn nhanh chóng quát lớn với người của Chu gia: "Các người có muốn Chu gia hoàn toàn diệt sạch không? Ai là cha ruột Chu Phi? Nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với Chu Phi đi! Trục xuất hắn khỏi gia môn!"

Vạn Thiên Thánh hét lớn xong, ngũ trưởng lão Chu Thiên Chính phía sau Chu Chính Hào vừa khóc vừa nhanh hét lớn với Chu Phi: "Đồ bất hiếu! Mày sớm phải bị trục xuất khỏi Chu gia! Chuyện Chu gia ta không liên quan gì đến mày, không cần mày đến đây giả mủ sa mưa! Cút nhanh cho tao! Cút di!"

Chu Thiên Chính rống xong tiếp tục quát: "Đồ bất hiếu! Mấy năm nay Chu gia ta làm nhiều chuyện thương thiên hại lý nhưng cũng không có quan hệ gì với mày! Hôm nay hoàn toàn là chúng tao tự làm tự chịu! Cho dù là bị

gϊếŧ, chúng tạo cũng cam tâm tình nguyện! Mày đi nhanh cho tao! Cút! Cút di!"

Chu Thiên Chính biết mình xong đời rồi, Chu gia cũng xong đời rồi. Nhưng Chu Phi là con ruột của ông, cũng là kiêu ngạo cả đời của ông. Như lời nói của Long Chiến Quốc, Chu Phi thật ra chính là người gần bùn nhưng chẳng hội tanh mùi bùn. Từ nhỏ nó đã phản cảm với những chuyện Chu gia làm. Nó đi chiến bộ Đông Nam, thành tựu mấy năm nay đạt được cũng là do một mình nó chém gϊếŧ có được. Thật sự không có quan hệ với Chu gia!

Mặc dù ngoài miệng Chu Chính Thiên đang giận Chu Phi nhưng trong ánh mắt hàm chứa chúc phúc. Ông ta rống to với Chu Phi xong trực tiếp một đao tự sát. Ông ta không muốn tồn tại của mình khiến cho con trai khó xử. Chỉ cần ông chết, Chu Phi sẽ không còn vướng bận gì với Chu gia.

"A a a..." Chu Phi đau đớn rống to. Hắn đương nhiên biết được nhiều năm qua cha đã làm ít nhiều chuyện thương thiên lại lý. Nếu không hôm nay hắn đã lên sớm rồi, hắn không đi lên chính vì nguyên nhân này. Chỉ khi nhìn đến Chu gia đã đến bờ diệt vong, cha cũng đến cửa tử, hắn mới chạy lên cứu. Nhưng giờ phút này cha cũng đã chết. Cách đó không xa, Thống soái cao cấp nhất của chiến bộ Long Quốc cũng vì hắn mà chống lại điện chủ Thiên Thần điện. Mà nơi này trừ bỏ điện chủ Thiên Thần điện còn có Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Thần điện cùng với hơn mười vị cường giả cấp bậc chiến thần. Long Chiến Quốc vô cùng nguy hiểm...

Nghĩ vậy, Chu Phi phịch một tiếng quỳ gối xuống, nhìn Long Chiến Quốc hét: "Nguyên soái! Đi đi! Không cần vì tôi mà nhúng sâu nữa!"

Chu Phi rống xong lại nhìn Tiêu Thiên Sách hét: "Tiêu điện chủ! Một người làm một người chịu! Tôi biết mấy năm nay Thiên Thần điện các người cũng trợ giúp chiến bộ Long Quốc! Hôm nay Chu Phi tôi tự sát! Kính xin Tiêu điện chủ không nên có khúc mắt với Long Quốc!"

Chu Phi nói xong, ngay lập tức lấy con dao găm nhắm vào cổ mình mà đầm xuống. Nhưng ngay khi hắn mới đâm đến cổ, chảy máu thì dao găm trên tay hắn đột nhiên bị vang ra ngoài...

Chu Phi ngây ngốc nhìn dao găm bị quãng ra sau đó lại nhìn Tiêu Thiên Sách. Tiêu Thiên Sách cũng nhìn về phía hắn cười nhạt: "Tôi đã nói muốn gϊếŧ cậu? Hả?"

Chu Phi ngây ngẩn cả người, mờ mịt, hắn không phải người của Chu gia sao? Tiêu Thiên Sách có thể buông tha hắn?



Lúc này Long Chiến Quốc mang ý cười nhìn Tiêu Thiên Sách liếc mắt một cái, vừa lòng gật gật đầu: "Nhóc con, cậu làm tốt lắm, hiểu rõ đạo lý, cám on..."

"Hừ..." Tiêu Thiên Sách không khỏi xem thường nhìn Long Chiến Quốc, khinh thường nói: "Đừng tâng bốc tôi. Chu Phi này không cùng người Chu gia gây chuyện, tôi cũng không phải ma quỷ thích gϊếŧ chóc, tôi gϊếŧ hắn làm chi? Ông nghĩ rằng tôi là người thích gϊếŧ người lung tung à?"

Khoảng khắc anh nói chuyện với Long Chiến Quốc đã khiến cho toàn bộ mọi người ở hiện trường chấn động. Lần này không chỉ là người của Chu gia, cường giả của Thiên Thần điện mà còn có Chu Phi.

Ánh mắt Long Chiến Quốc vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Thiên Sách nói: "Nhóc con, thật có lỗi. Mấy năm nay cậu oan ức rồi. Lần này trở về rồi thì đừng đi, sau này chiến bộ Long Quốc tôi liền giao cho cậu. Chuyện năm đó chúng tôi đều biết cả rồi, là chúng tôi đã đến chậm. Thật xin lỗi, trở về đi, Long Quốc cần cậu..."

"A..."

"Cái gì? Lão đại ông nói gì vậy? Lời ông nói sao tôi nghe mà chả hiểu, ông đừng nói giỡn với tôi chứ?" Tiêu Thiên Sách khϊếp sợ vạn phần trực tiếp nhìn Long Chiến Quốc. Lão nguyên soái này bị gì vậy? Sao lại đột nhiên nói mấy câu này?

Mọi người ở đây trợn tròn mắt mà Long Chiến Quốc lại còn vỗ đầu, miệng khẽ nhếch nói với Tiêu Thiên Sách ba chữ: "Tiêu.. .Chiến...Thiên!"

Oanh...Giờ phút này Tiêu Thiên Sách liền hiểu được. Thì ra Chu Chính Long đã điều tra ra thân phận thật của anh. Tự nhiên ông ta cũng biết chuyện sáu năm trước kia của Tiêu gia.

Ngay sau đó, mắt Tiêu Thiên Sách không khỏi ửng đỏ nhìn Long Chiến Quốc nói: "Tiền...Tiền bối..ngài... sáu năm ngài trước đã đến đó?"

Long Chiến Quốc hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng ướt, gật đầu mạnh, sau đó dùng lực vỗ vỗ bả vai Tiêu Thiên Sách: "Ừm, tôi đã đi đến. Nhưng thật xin lỗi, tôi đã đến chậm một bước! Đứa nhỏ này, thật xin lỗi...Là tôi đã không chăm sóc tốt cho cậu..."

Hốc mắt Tiêu Thiên Sách lại càng đỏ, đây là bí mật lớn nhất sâu trong nội tâm của anh, ngay cả Cao Vi Vi anh cũng không có nói. Tiêu Thiên Sách trầm mặc một lúc lâu sau, có chút thê thảm nở nụ cười nói: "Không sao, đều là quá khứ cả rồi. Hơn nữa sẽ có một ngày tôi tự trở về đòi lại công đạo, cầm lại những thứ thuộc về mình! Ngày đó, không xa, không phải sao..."

Long Chiến Quốc gật gật đầu, sau đó lấy huân chương long văn trên ngực mình đưa cho Tiêu Thiên Sách: "Nhóc con, tôi ở Yên Kinh chờ cậu! Huân chương hắc long này chính là huân chương của quốc sĩ Long Quốc. Mấy năm nay cậu đã ở bên ngoài vì Long Quốc làm không ít chuyện, chúng tôi đều nên cho cậu thứ này. Huân chương này có quyền hạn rất lớn. Nếu sau này cậu ở Long Quốc mà có cần gì, trực tiếp lấy huân chương này đi tìm Sở tuần tra. Đương nhiên lấy năng lực của cậu chỉ sợ không cần dùng đến, nhưng dùng thì sẽ ít đi chút phiền toái..."

Long Chiến Quốc nói xong đột nhiên lại muốn làm gì đó, thân mình dừng lại ngay sau đó ông lại lấy chiếc nhẫn long văn trong lòng ngực ra đưa cho Tiêu Thiên Sách: "Cái nhẫn này là tam trưởng lão đưa cho nhóc con, tam trưởng lão nhờ tôi nói với cậu. Chờ lúc cậu trở về Yên Kinh thì tìm ông ấy ôn chuyện, ông ấy chuẩn bị cho cậu lá trà tốt nhất rồi, chờ cậu cùng nhau thưởng thức..."