Chương 33: Vô Đề

"Mẹ ơi, con không đi, con không đi, con phải đợi ba, hôm nay ba nhất định sẽ trở về, xin mẹ đó, để Tiểu Tiểu ở đây chờ ba được không? Xin mẹ mà, con muốn chờ ba..." Tiểu Tiểu bị Cao Vi Vi túm đi, kéo vào bên tron nhưng bé vẫn kịch liệt giãy dụa không muốn đi vào.

"Mẹ nói rồi! Ba con sẽ không trở về, sẽ không! Sẽ không đâu!" Cao Vi Vi cũng thật sự giận rồi, giọng điệu liền không khống chế được mà hét lớn với Tiểu Tiểu.

Thanh âm của Cao Vi Vi vô cùng lớn, Tiểu Tiểu liền ngây ngẩn cả người, hoặc là nói bé bị Cao Vi Vi dọa sợ. Cả người bé đều run rẩy, bé chưa từng

thấy Cao Vi Vi giận đến mức như vậy.

Cho nên Tiểu Tiểu lập tức không nhịn được mà bị dọa khóc, chính là bé sợ hãi nhưng bé cũng sợ Cao Vi Vi sẽ không vui vì thế bé liền khóc lớn mà nói với Cao Vi Vi: "Mẹ ơi con xin lỗi, mẹ đừng hét lớn với Tiểu Tiểu như vậy được không, Tiểu Tiểu sợ lắm, Tiểu Tiểu sợ..." Tiểu Tiểu một bên khóc, một bên run run.

Trong lúc nhất thời Cao Vi Vi bị cảnh trước mắt dọa sợ ngây người, cô hận không thể đánh miệng mình một phát, ngay sau đó cô liền ngồm xổm xuống ôm thân thể Tiểu Tiểu mà bắt đầu khóc.

"Mẹ xin lỗi, Tiểu Tiểu, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, mẹ không nên hét với con, mẹ xin lỗi Tiểu Tiểu..." Cao Vi Vi một bên khóc một bên xin lỗi Tiểu Tiểu.

Một hồi lâu sau, Cao Vi Vi mới bình tĩnh lại, cô buông Tiểu Tiểu ra, nói với con bé: "Tiểu Tiểu, hôm nay ba thật sự sẽ không trở về, con nghe lời, đi với mẹ, ăn cơm xong lại nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chờ ba, có được không?"

Tiểu Tiểu cúi đầu, nghịch góc váy trắng tinh của mình, bé thật sự còn nhỏ qua, bé không biết nên nói với Cao Vi Vi như thế nào về cảm giác trong lòng mình. Nhưng bé biết mẹ không vui, bé biết mẹ buồn. Bé không thể không hiểu chuyện như vậy.

Chính là lúc bé ngẩng đầu muốn nói với Cao Vi Vi đột nhiên ở màn mưa bên ngoài, Tiêu Thiên Sách xuất hiện. Bé nhất thời vô cùng kích động, vui vẻ thoát khỏi vòng tay của Cao Vi Vi nhanh chóng chạy đến bên Tiêu Thiên Sách. Một bên chạy, một bên vui vẻ hô to: "Ba, ba..."

"Tiểu Tiểu...Con...Cái gì? Này...Chuyện này sao có thể?" Cao Vi Vi thấy Tiểu Tiểu chạy ra bên ngoài, lúc cô đang muốn gọi bé lại thì đột nhiên cô lại nghe được Tiểu Tiểu vui vẻ gọi to tiếng ba.

Sau đó, cô liền xúc động vô cùng khi thấy Tiêu Thiên Sách đang bước nhanh đến đây. Cũng thấy được con gái vui vẻ chạy nhào vào trong ngực Tiêu Thiên Sách...

Cảng tượng trước mặt này làm cho tâm trạng Cao Vi Vi vô cùng kích động! Tiêu Thiên Sách...Thật sự...thật sự đã trở lại! Chỉ là chuyện này, chuyện này



sao có thể?

“Ba, ba... Hì hì, con biết ngay hôm nay ba sẽ trở về mà, hì hì, ba quả nhiên đã trở về rồi..." – Bên ngoài, trong màn mưa, Tiểu Tiểu liền trực tiếp nhào tới trong ngực Tiêu Thiên Sách, vô cùng vui vẻ nói, cái miệng nhỏ nhắn liền hôn chụt một cái lên mặt Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách trong nội tâm giờ khắc này phức tạp đến cực hạn, cảm giác vô cùng đau khổ trong lòng, nhưng ôm con gái của mình lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đủ loại cảm xúc đan xen lẫn nhau, đều trở nên không nói nên lời.

Tiêu Thiên Sách cũng hôn lên má Tiểu Tiểu một cái, chịu đựng sự chua xót, nói: “Uh, Tiểu Tiểu của chúng ta cảm giác thật chuẩn xác. Xin lỗi Tiểu Tiểu nhé, ba về trễ mất rồi, tha lỗi cho ba nhé...”

Tiểu Tiểu vui vẻ lắc đầu nói: “Không sao hết, không có sao hết ba ba, ba trở về là tốt rồi. Con với mẹ đang muốn đi ăn cơm, vừa hay ba người chúng ta cùng đi ăn đi..."

Tiêu Thiên Sách chịu đựng sự phức tạp trong lòng, mỉm cười gật đầu: “Ừ, được thôi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tối...”

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cao Vi Vi ở bên kia, thấy Cao Vi Vi đang đứng ngẫn người ở chỗ đó, trên mặt còn mang theo những giọt nước mắt.

Tiêu Thiên Sách trong lòng không khỏi càng thêm áy náy.

Lúc này Tiểu Tiểu cũng quay đầu vui vẻ qua bàn tay nhỏ bé nói với Cao Vi Vi: “Me, mẹ ơi, cùng đi ăn cơm thôi, hì hì, ba mẹ với Tiểu Tiểu cùng đi ăn cơm thôi...”

Cao Vi Vi lấy tay che nước mắt rơi ở trên mặt, Tiêu Thiên Sách nhìn cô nhẹ gật đầu: “Đi thôi, đi ăn cơm trước, đừng để cho Tiểu Tiểu bị đói...”

Cao Vi Vi rưng rưng nước mắt gật đầu, lau nước mắt rồi đi tới,



Tiêu Thiên Sách ôm Tiểu Tiểu, còn Cao Vi Vi thì đi theo sau.

Tiêu Thiên Sách cười hỏi Tiểu Tiểu nói: “Tiểu Tiểu, ba dẫn con đi ăn món ngon nha, con muốn ăn cái gì? Chúng ta đi nhà hàng lớn được không?"

Tiểu Tiểu vô cùng hưng phấn nói: “Ba, chúng ta đi nấu mì gói ăn đi, cũng ngon lắm, ba dẫn Tiểu Tiểu đi ăn có được không?”

Tiêu Thiên Sách sững sờ, nấu mì gói sao?

Dựa vào tài sản giàu nứt đổ vách hiện giờ của anh, mà phải đưa con gái mình đi ăn những thứ rác rưởi đó sao?

Chỉ là anh chưa kịp nói gì, Cao Vi Vi cũng đã cười gật đầu nói với Tiểu Tiểu: “Uh, ba mẹ cùng Tiểu Tiểu đi nấu mì gói ...”

Tiểu Tiểu vô cùng mừng rỡ liền làm một động tác yeah, sau đó chỉ vào một cái quán cơm nhỏ bên cạnh khách sạn cách đó không xa, đôi mắt nhỏ sáng lên nói: “Đi vào trong đó, đi vào trong đó..."

Tiêu Thiên Sách nhíu mày, anh vốn định dẫn Cao Vi Vi và Tiểu Tiểu đi đến một nơi tốt hơn một chút.

Nhưng con gái của mình lại vui vẻ như vậy, nên anh cũng không nói gì.

Vì thế anh liền đi theo Cao Vi Vi dẫn Tiểu Tiểu đi đến quán cơm nhỏ tầm thường kia.

Trên bàn cơm Tiểu Tiều vui vẻ chọn ba bát mì gói với trứng gà.

Không có món ăn, lúc bưng mì lên, Tiểu Tiểu liền gắp trứng trần nước sôi trong bát của mình cho Tiêu Thiên Sách, cười nói với Tiêu Thiên Sách nói: “Ba, ba là người lớn thì ăn nhiều một chút, Tiểu Tiểu ăn không hết đâu. Ba ăn nhiều một chút, bằng không thì ban đêm lúc ngủ sẽ đói đó...”

Tiêu Thiên Sách nghe vậy, thân thể liền run lên dữ dội, trong lòng mơ hồ có cảm giác gì đó nhưng cũng không rõ lắm.