Chương 34: Vô Đề

Anh nghi ngờ nhìn Cao Vi Vi một cái, còn Cao Vị Vị thì củi đầu ăn với đôi mắt đỏ hoe.

Sau khi ăn xong, ba người liền trở về khách sạn.

Tiểu Tiểu nằm trong l*иg ngực Tiêu Thiên Sách, không ngừng nói đủ thứ loại chuyện cho Tiêu Thiên Sách nghe.

Khi trời đã khuya, Cao Vi Vi dẫn Tiểu Tiểu tắm rửa một cái, sau đó Tiểu Tiểu liền nằm nhoài lên giường và yêu cầu Tiêu Thiên Sách kể chuyện cho nó nghe.

Con bé ở cửa khách sạn đợi Tiêu Thiên Sách cả một ngày, giữa trưa cũng không ngủ.

Vì vậy rất mệt, Tiêu Thiên Sách kể chuyện còn chưa tới nửa tiếng, Tiểu Tiểu đã ngủ say mất rồi, Tiêu Thiên Sách cẩn thận từng li từng tí đắp chăn cho con gái, sau khi đắp chăn, anh liền phát hiện Cao Vi Vi đã rời giường đi đến ban công ở bên kia, nhỏ giọng khóc, Tiêu Thiên Sách nhướng mày, cũng nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường, rồi đi tới bên cạnh Cao Vi Vi.

Cao Vi Vi thấy Tiêu Thiên Sách đi tới, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe hỏi: “Anh thật sự không có chuyện gì sao? Chu gia sao có thể để anh đi dễ dàng như vậy được? Hay là anh mau chóng rời đi đi, thừa dịp Tiểu Tiểu ngủ rồi, bây giờ anh hãy đi đi, rời khỏi Long Quốc, ra nước ngoài ở ẩn, trong thời gian ngắn đừng có quay trở về nữa...”

Tiêu Thiên Sách nghe vậy liền im lặng, sau một lúc lâu, anh hít một hơi thật sâu, rồi nghiêm túc nhìn Cao Vi Vi nói: “Không sao, đều giải quyết triệt để rồi. Có lẽ là vận khí của tôi tốt, động tĩnh của Chu gia lần này vô cùng lớn, chọc giận đến sở tuần tra của thành phố Tiền Giang, lúc xế chiều hôm nay, sở tuần tra trực tiếp đi bắt người, những năm nay Chủ gia tội ác chất từng đống, trực tiếp bị tận diệt rồi."

“Cái gì? Chu gia không còn nữa rồi sao?”

Cao Vi Vi vô cùng khϊếp sợ nhìn Tiêu Thiên Sách.

Cô thể nào cũng không nghĩ tới lại có kết quả như vậy.

Tiêu Thiên Sách gật đầu nói: “Ử, Chu gia không còn nữa, vì vậy tôi mới có thể bình an trở về, tôi cũng sẽ không cần rời đi nữa. Không sao, yên tâm di..."



Cao Vi Vi ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Thiên Sách, nhẹ nhỏm mở miệng nói: “Ừ, ông trời phủ hộ. Thế nhưng anh đánh Chu Kiệt kia thành ra như vậy, sở tuần tra không có tìm anh sao?”

Tiêu Thiên Sách lại im lặng một lát rồi nói: “Tôi là người của chiến bộ, sở tuần tra không quản được tôi. Muốn trừng phạt cũng là chiến bộ bên kia...”

Cao Vi Vi lại lo lắng hỏi: “Chiến bộ ở bên kia sẽ trừng phạt anh thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?"

Tiêu Thiên Sách dừng một chút nói: “Không có việc gì, cũng chỉ là khai trừ khỏi chiến bộ thôi, không sao, lúc mà tôi biết rõ tôi còn một đứa con gái, tôi đã không muốn lại ở lại cái chiến bộ đó rồi, tôi chỉ muốn bên cạnh Tiểu Tiểu mà thôi...

Cao Vi Vi ánh mắt càng thêm phức tạp, đúng vậy, có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất rồi.

Tiêu Thiên Sách có thể bình an trở về, tuy rằng bị chiến bộ khai trừ, nhưng anh cũng có thể bình an vô sự, cái này là kết quả tốt nhất rồi.

Sau đó Cao Vi Vi với Tiêu Thiên Sách liền im lặng.

Hai người lẳng lặng ngây người sau một lúc lâu, Tiêu Thiên Sách mới ngẩng đầu vô cùng áy nảy nói với Cao Vi Vi: “Vi Vi, xin lỗi, tôi... Tôi thật sự không biết năm đó đã làm tổn thương cô, mà cô mấy năm này một mình dẫn theo Tiểu Tiểu, sống như vậy không dễ dàng chút nào. Đều là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi...

Cao Vi Vi lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Thiên Sách nói: “Đừng nói những thứ kia nữa, đều qua cả rồi. Tiểu Tiểu là trời cao ban ân cho tôi, nó quá hiểu chuyện, anh cũng không tưởng tượng nỗi nó hiểu chuyện nhiều

đến mức nào đâu...”

Cao Vi Vi dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiêu Thiên Sách, anh biết sao tối nay Tiểu Tiểu lại dắt anh đi ăn mỳ gói không?”

Tiêu Thiên Sách theo bản năng lắc đầu.



Cao Vi Vi tiếp tục: “Đó là bởi vì, trong lòng của nó, mì gói với trứng gà chính là món ăn ngon nhất trên đời này, con bé chưa từng nói với tôi nó muốn đồ ăn vặt, dù là nó thường xuyên len lén nhìn các bạn nhỏ khác ăn, nhưng cho tới bây giờ con bé cũng không muốn.”

Vành mắt của Cao Vi Vi càng đỏ hơn, mắt nhìn Tiểu Tiểu trên giường, mặc dù đã ngủ say, nhưng khóe miệng vẫn còn mang theo nụ cười hạnh phúc, cô có chút nghẹn ngào nói với Tiêu Thiên Sách: “Tiểu Tiểu cũng vô cùng thích ăn trứng gà ở trong mỳ gói nhưng anh biết tại sao con bé lại như thế không? Trước đó anh chưa trở về, con bé nói với tôi, nếu buổi tối anh về, con bé sẽ đem trứng chần nước sôi mà con bé thích nhất cho anh, như vậy anh ăn no rồi, sẽ không đi nữa..."

Cao Vi Vi nói tới chỗ này liền bật khóc, cô hít một hơi thật sâu, vô cùng phức tạp nhìn Tiêu Thiên Sách nói: “Tiêu Thiên Sách, Tiểu Tiểu con bé chưa từng gặp anh, nhưng trong lòng lại không có chút nào oán hận anh, ngược lại vô cùng vô cùng thích anh, con bé vì sợ anh sẽ bỏ đi, đến nỗi còn nguyện ý đem thứ mà mình thích nhất cho anh, cho dù có đói bụng, con bé cũng nguyện ý.”

“Tiêu Thiên Sách, Tiểu Tiểu tuy rằng rất nhỏ, nhưng con bé đã cố gắng đem tất cả những thứ tốt nhất ở trong thế giới của mình, và những thứ mà con bẻ có thể cho, đều đem hết cho anh...”

Tiêu Thiên Sách trái tim run rẩy, nước mắt âm thầm rơi xuống, anh lúc ăn cơm ấy đã cảm thấy có cái gì không đúng.

Thì ra là như vậy!

Tiêu Thiên Sách thân thể run lên dữ dội, trong lòng tràn ngập cảm động cùng với sự tự trách.

“Xin lỗi...” - Tiêu Thiên Sách nước mắt chảy như điên nói với Cao Vi Vi.

Cao Vi Vi hít một hơi thật sâu, nói với Tiêu Thiên Sách: “Hừ... Tiêu Thiên Sách... Tôi và anh vốn không có cảm tình, chuyện đêm hôm đó, cũng là do anh mê sảng nên mới phát sinh ra chuyện như vậy.

Mà khoảng chừng hai tháng sau tôi mới biết tôi mang thai, lúc đó tôi muốn bỏ đứa bé đi, nhưng tôi cảm nhận được sự chuyển động của thai nhi, vì vậy tôi liền sinh ra Tiểu Tiểu.

Lúc ấy tôi đã nghĩ, cho dù dù cuộc sống của tôi có vất vả, mệt nhọc thì tối cũng muốn nuôi Tiểu Tiểu khôn lớn, nhưng điều tôi tuyệt đối không nghĩ tới đó chính là, Tiểu Tiểu rất thích anh, thích đến mức nó thà rằng đói bụng, mệt mỏi cũng không sao, nhưng vẫn ở cửa ra vào đợi anh cả ngày..."

“Tiêu Thiên Sách, tôi và anh vốn không có cảm tình, anh có sự nghiệp của anh, tôi cũng không muốn lấy Tiểu Tiểu ra uy hϊếp anh, liên lụy đến anh.