Chương 36: Vô Đề

Hai người... Suy tính như thế nào?”

Long Cửu và Giang Bắc Thần liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ trong lỏng đè nén ý định để cho mấy người bên ngoài xông vào động thủ.

Long Cửu cẩn thận từng li từng tí nhìn Thiên Nhất hỏi: “Các hạ để cho chúng tôi lựa chọn thì cũng có thể, nhưng các hạ tối thiểu cũng phải cho chúng tôi biết rõ một chút, chúng tôi rút cuộc là phục tùng người nào không? Bằng không trong lòng chúng tôi cũng hoảng sợ...”

Thiên Nhất cười nhìn Long Cửu một cái, chậm rãi nói: “Long Cửu tiên sinh, thu hồi trí thông minh nhỏ bé của ông lại đi, trong lòng ông không phải đã sớm đoán ra rồi sao?

Ha ha, nhưng việc này cũng không có gì để mà giấu giếm, hai người các người lại không dám nói ra. Tại hạ danh hiệu là... Thiên Nhất!"

Thiên Nhất vừa nói xong, sắc mặt liền lạnh lại, uy nghi chiến thần ở trên người lập tức bao phủ khiến toàn bộ đều choáng ngợp.

Mà Long Cửu và Giang Bắc Thần sắc mặt đột nhiên thay đổi lớn, trắng bệch một vùng, không tự chủ mà vội vã đứng dậy, lúc này hai người bọn họ đang trước mặt Thiên Nhất, ngay cả đứng cũng không dám đứng.

Xác định rồi, Thiên Nhất!

Người của Thiên Thần Điện!

Chỉ có cường giả của Thiên Thần Điện mới có danh hiệu là chữ Thiên!

Mà phải biết rằng thủ lĩnh lớn nhất của bọn hắn – chiến thần ở khu vực

trung bộ chỉ mới xếp danh 34!

Mà vị trước mặt này chính là Thiên Nhất II

Lúc này mồ hôi lạnh ở trên người Long Cửu và Giang Bắc Thần liền điên cuồng chảy xuống.



Giang Bắc Thần lúc này đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Thiên Nhất vừa nói vớ bọn hắn về chuyện phục tùng?

Dường như là đại ca của hắn bàn giao?

Vậy ý của Thiên Nhất đó chính là muốn nói...

Nghĩ vậy, Giang Bắc Thần liền chật vật nuốt một ngụm nước miếng, vô cùng cẩn thận nhìn Thiên Nhất nói: “Thiên Nhất đại nhân, vậy... vậy xin hỏi ngài, vị ở phía trên ngài, ngài ấy... Chẳng lẽ ngài ấy đã tới Bắc Giang chúng tôi rồi sao?”

Sau khi Giang Bắc Thần hỏi ra những lời này, Long Cửu cũng vội vàng nhìn về phía Thiên Nhất.

Thiên Nhất bưng nước trà lên uống một ngụm rồi nói: “Ha ha... Nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi đừng hỏi, bằng không có thể sẽ chết đó...”

Long Cửu và Giang Bắc Thần sợ đến mức ngã phịch xuống đất, Thiên Nhất mặc dù không có nói rõ, nhưng đây cũng là ngầm thừa nhận rồi!

Đó chính là điện chủ của Thiên Thần Điện trong truyền thuyết II

Vậy mà lại tới thành phố Bắc Giang của bọn hắn!

“Chúng tôi phục tùng, chúng tôi phục tùng, nguyện vì các hạ quên mình phục vụ!” – Ngay lập tức, Giang Bắc Thần cùng với Long Cửu liền vội vàng quỳ xuống hét lên.

Một mặt là bởi vì hoảng sợ với sợ hãi, nhưng mặt khác bọn hắn cũng biết đây là một cơ hội lớn, là con đường dẫn đến thiên đường

Lúc này điện thoại của Thiên Nhất vang lên, Thiên Nhất sau khi vừa nhìn

thấy dãy số, liền vội vang đứng dậy, sau khi nghe xong câu hỏi của Tiêu Thiên Sách ở trong điện thoại, hắn liền nhanh chóng cung kính nói: “Đại ca, tất cả đã làm thỏa đáng rồi, Giang Bắc Thần, Long Cửu đã phục tùng..."

Mà lúc này, Giang Bắc Thần và Long Cửu sau khi nghe thấy những lời Thiên Nhất nói, trong lòng liền càng thêm xác định, vị đại ca trong truyền thuyết kia thật sự đã tới thành phố Bắc Giang rồi!

Hai người bọn hắn tinh thần chấn động đến cực hạn.



“Ừm..." - Tiêu Thiên Sách ở trên ban công khách sạn gật đầu rồi cúp điện thoại.

Anh quay đầu lại nhìn Cao Vi Vi và con gái đang nằm ở trên giường ngủ.

Anh hít sâu một hơi rồi lẩm bẩm ở trong lòng: “Vợ của ta, con gái của tal Yên tâm đi, ta đã trở về rồi, trên đời này, không có người nào có thể ăn hϊếp hai người được nữa!!!”

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sau khi Tiêu Thiên Sách gọi điện xong với Thiên Nhất, anh liền nằm xuống bên cạnh Tiểu Tiểu ngủ, anh đương nhiên là ngủ không được, nên đã nắm lấy tay Tiểu Tiểu, nhìn con gái của mình đáng yêu không có gì sánh được, nhưng lại chịu khổ sở nhiều năm như vậy.

Buổi sáng, Tiểu Tiểu thức dậy rất sớm, Cao Vi Vi những ngày này tâm trạng mỏi mệt đến cực điểm, nên vẫn còn đang ngủ.

Vì thế Tiêu Thiên Sách liền dẫn Tiểu Tiểu đi ra ngoài ăn sáng.

Anh đưa Tiểu Tiểu đi ăn một chút tào phớ và bánh quẩy.

Sau khi ăn xong, hai người bọn họ liền mang một ít về cho Cao Vi Vi rồi.

Tiểu Tiểu rất dính Tiêu Thiên Sách, cứ muốn Tiêu Thiên Sách ôm mình.

Đương nhiên Tiêu Thiên Sách cũng vô cùng hưởng thụ sự dịu dàng này, ai cũng nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, đời này thì là chiếc áo bông nhỏ.

Điểm ấy Tiêu Thiên Sách thấu hiểu rất rõ, anh khao khát mỗi ngày được ôm Tiểu Tiểu, không muốn cho Tiểu Tiểu lớn lên.

“Ba ba, ba về sau không được phép lửa gạt Tiểu Tiểu nha, không được phép đi nữa, Tiểu Tiểu muốn mỗi ngày được ở bên cạnh ba ba...” - Tiểu Tiểu sửa sang lại vạt áo cho Tiêu Thiên Sách, rồi nói với Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách nhìn bộ quần áo cũ rách ở trên người Tiểu Tiểu, trong lòng thầm nghĩ, chờ Cao Vi Vi thức dậy, thì cùng đi mua cho Tiểu Tiểu vài bộ quần áo mới.

Trên mặt nở một nụ cười, gật đầu nói với Tiểu Tiểu: “Ừ ử, ba sau này sẽ tuyệt đối không lừa gạt Tiểu Tiểu nữa, đợi lát nữa mẹ tỉnh dậy, chúng ta cùng nhau đi mua quần áo mới được không? Mua cho Tiểu Tiểu vài bộ, cũng mua cho mẹ vài bộ nữa, được không?”