Chương 37: Vô Đề

Tiểu Tiểu gật đầu thích thú: “Ừm ừm, vui quá đi, Tiểu Tiểu sắp có quần áo mới rồi, hì hì...”

Tiêu Thiên Sách trong lòng cảm thấy có chút đau nhói, không nói gì, chỉ mỉm cười với Tiểu Tiểu, một tay ôm Tiểu Tiểu, một tay mang theo bữa sáng đi trở về.

Chỉ là lúc anh dẫn Tiểu Tiểu đi đến cửa của khách sạn, lại phát hiện cửa phòng của Cao Vi Vi đang mở, hơn nữa bên trong truyền đến tiếng cãi vã của một đám người.

Tiêu Thiên Sách không khỏi nhướng mày, liền bước nhanh đi vào.

Lúc đi tới cửa, Tiêu Thiên Sách liền thấy Cao Vi Vi đã rời giưởng, mặc quần áo chỉnh tế, rửa mặt xong xuôi, mà bên cạnh cô có một nhóm người rất đông đang ngồi.

Có một ông lão tóc bạc, ba người trung niên, hai người phụ nữ, và hai cô gái trẻ.

Mà Cao Vi Vi thì bị đám người này vây quanh, cúi đầu, mặc kệ đám người đang quở trách cô, không dám ngẩng đầu, cũng không dám nói lời nào...

Tiêu Thiên Sách mày nhíu lại càng sâu hơn.

Trong phòng, một người phụ nữ tóc ngắn mặc một bộ váy ngắn màu da lạnh giọng quát lớn Cao Vi Vi: “Cao Vi Vi, mày được lắm! Lúc trước mày không nói một tiếng mà đã rời đi, bây giờ mày lại không nói một tiếng mà quay trở về?

Nếu không phải bạn của Nhược Hàm thấy mày đang ở đây, mày còn muốn giấu giếm chúng tạo bao lâu nữa hả?

Ha ha... Trong mắt mày rốt cuộc có người mẹ này không? Còn có ba mày không? Hả?

Lại còn mang một thằng đàn ông trở về nữa!

Cô có bản lĩnh rồi đúng không? Còn thuê phòng khách sạn luôn rồi!"



Người phụ nữ đang nói chuyện là Trần Thục Trân, là mẹ ruột của Cao Vi Vi.

Lúc này sau khi bà ta nói xong, ba của Cao Vi Vi - Cao Chính đang ngồi ở bên cạnh bà ta, cũng nặng nề hừ lạnh một tiếng nói: “Cao Vi Vi! Mày đây là muốn chọc giận chết tạo hay sao? Hả?

Mày đã lớn bao nhiêu tuổi rồi?

Có biết Cao gia của chúng ta hiện tại đều đã trở thành trò cười của toàn bộ thành phố Bắc Giang rồi hay không!

Cũng bởi vì mày! Con gái của Cao Gia, không có chồng mà có con, còn sinh đứa con đó ra nữa, thậm chí bóng dáng của tên đàn ông kia cũng không thấy đâu!”

Cao Chỉnh bị tức đến các cơ trên khuôn mặt đều run lên, ông ta trước đây đối với đứa con gái này của mình vô cùng hài lòng, nhưng bây giờ lại thất vọng đến cực hạnh

Cao Chính ngừng nói, Trần Thục Trân liền tiếp lời nói, chỉ vào cái mũi Cao Vi Vi quát lớn: “Cao Vi Vi, tạo cho mày biết, lần này trở về thì mày cũng đừng hòng mà rời đi!

Tao đã tìm cho mày một người đàn ông, phương diện cũng không tệ đâu, là Trần Hiên, bạn thời đại học của mày, người ta không quan tâm mày đã có con rồi.

Mấy hôm trước cậu ta đi công tác, ngày mai sẽ trở về! Mấy mốt mày cùng cậu ta đi lấy giấy chứng nhận! Rồi kết hôn đi!"

Cao Vi Vi thân thể run lên, nghe thấy Trần Thục Trân bức cô kết hôn, cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Trần Thục Trân nói: “Mẹ, con không kết hôn với anh ta đâu!”

“Không đến lượt mày nói chuyện đâu! Mày dựa vào cái gì nói mày không kết hôn với người ta chứ? Người ta bây giờ là giảm đốc của một công ty lớn. Người ta đều không ghét bỏ, mày có từ cách gì mà ghét bỏ người ta chứ? Hả?" - Trần Thục Trân tiếp tục rỗng giận với Cao Vi Vi.

Mắt thấy Cao Vi Vi sắp bị chửi đến khóc, Tiêu Thiên Sách đang đứng ở cửa cũng không muốn nghe nữa, liền ôm Tiểu Tiểu đi vào, lớn tiếng nói với Trần

Thục Trân: “Bởi vì cô ấy là vợ của tôi! Vợ của Tiêu Thiên Sách tôi! Vợ của tôi thì dựa vào cái gì mà kết hôn với người ta chứ? Ở đâu ra cái đạo lý đó?”



Cao Vi Vi thân thể run lên dữ dội, theo bản năng quay đầu nhìn Tiêu Thiên Sách, vô cùng kinh ngạc nói: “Anh muốn kết hôn với tối sao? Không phải anh nói chỉ làm ba của Tiểu Tiểu thôi sao?”

Cao Vi Vi đáng thương, cho tới bây giờ cũng còn đang suy nghĩ vì Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách cười nói với Cao Vi Vi: “Đó là em nói thôi, trong lòng tôi, em chính là vợ của tôi, đời này tôi sẽ đối xử thật tốt với em, sẽ không để cho em chịu oan ức, Vi Vi, đời này em đều sẽ là vợ của tôi...”

“Đợi một chút, cậu là ai? Cậu nói cậu là ba của đứa con hoang kia sao, vậy cậu chính là người đàn ông ngang tàn của nó đúng không?" - Trần Thục Trân lạnh lùng nghiêm nghị hỏi Tiêu Thiên Sách.

Tiêu Thiên Sách lúc nghe Trần Thục Trân nói hai chữ con hoang, sát khí trên người trong nháy mắt liền bộc phát, Trần Thục Trân lập tức sợ tới mức rút lui vài bước, ánh mắt Tiêu Thiên Sách đầy sát khí nhìn chằm chằm về phía Trần Thục Trân, nói: “Bà thử nói con gái tôi là đứa con hoang lần nữa thủ xem?”

“Tôi tối tôi...” - Trần Thục Trân trong nội tâm vô cùng sợ hãi, trong miệng lầm bầm cả nửa ngày cũng không dám nói một câu.

Lúc này một tiếng bốp giòn giã vang lên, Cao Chính đứng dậy trực tiếp hung hãng tát một bạt tai vào mặt Tiêu Thiên Sách, mặt tối sầm lại quát: “Cậu thử nói lại như vậy với mẹ nó nữa xem? Hoặc là cậu đυ.ng thử tôi chút thử xem?”

Âm... Lúc này, toàn phòng đều trở nên yên tĩnh.

Vừa rồi cái tát trời giáng kia của Cao Chính, Tiêu Thiên Sách đương nhiên là có thể tránh.

Nhưng ông ta là ba của Cao Vi Vi, nếu như hôm nay Tiêu Thiên Sách nóng nảy làm người ta bị thương, rất có thể sẽ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Vì thế anh chỉ có thể không đánh trả, chỉ là im lặng nhìn Cao Chính.

“Ba, ba làm gì vậy? Ba đừng động thủ có được hay không? Chuyện năm đó, con đã nói với ba, không phải là lỗi của anh ấy rồi mà! Anh ấy căn bản cũng không biết, anh ấy cái gì cũng không biết..." - Cao Vi Vi khóc lóc vội vã đứng dậy, cản ở trước người Tiêu Thiên Sách, đưa tay bảo vệ Tiêu Thiên Sách.

Cao Chính ánh mắt hung hăng trừng lên, quát Tiêu Thiên Sách đang ở phía sau Cao Vi Vi: “Cậu chỉ dám núp sau phụ nữ thôi sao? Hả?”