Chương 38: Vô Đề

Tiêu Thiên Sách nhìn thật sâu về phía Cao Chính, rồi đưa tay đẩy Cao Vi Vi ra ở phía trước mình ra: “Không sao... Có một số việc vốn là tôi nên gánh chịu...”

“Oa... Ông ơi đừng có đánh ba, ba cũng rất cực nhọc, đừng có đánh ba mà, không được..." - Tiểu Tiểu nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đã bị dọa cho sợ hãi, trực tiếp liền khóc lên.

“Mày câm miệng cho tao! Trông thấy mày thì tạo thấy phiền lắm! Nhanh đi ra ngoài!” - Trần Thục Trân nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Tiểu, liền rống lên một câu.

Lúc này một người phụ nữ trẻ tuổi đứng ở bên cạnh bà ta, vội vàng ôm Tiểu Tiểu từ trong ngực Tiêu Thiên Sách.

Cô ấy là em ruột của Cao Vi Vi Cao Tiểu Dĩnh, hiện tại đang học đại học năm 4, vẫn chưa có tốt nghiệp.

Cao Tiểu Dĩnh lớn lên cũng rất đẹp, rất giống với bộ dạng của Cao Vi Vi khi mới tốt nghiệp đại học...

Cao Tiểu Dĩnh ôm Tiểu Tiểu, ánh mắt vô cùng phức tạp nói với Tiêu Thiên Sách và Cao Vi Vi: “Chị, anh rễ, mọi người cứ trò chuyện trước đi, em mang Tiểu Tiểu đi ra ngoài trước, đừng dọa con bé sợ...”

“Tiểu Dĩnh, anh ta cũng không phải là anh rể của em, em đừng có gọi bậy bạ...” - Lúc này chị họ của Cao Vi Vi - Cao Nhược Hàm, mặc một bộ hở hang, ăn mặc loè loẹt, mang một tấm lưới đỏ che mặt, chậm rãi nói với Cao Tiểu Dĩnh, giọng điệu châm chọc, ánh mắt cười khẩy.

Cao Tiểu Dĩnh nhướng mày, trừng mắt với Cao Nhược Hàm một cái rồi nói: “Cao Nhược Hàm! Chị rắp tâm làm gì, trong lòng chị biết rõ, còn chuyện của nhà chúng tôi, cũng không tới lượt chị xen mềm vào! Cẩn thận nói nhiều ra nát miệng đó!"

“Cô! Cô dám nói với tôi những lời này sao? À, chuyện nhà các người thì không được, ngoài miệng ngược lại thì rất lợi hại... đó..." - Tấm lưới đỏ của Cao Nhược Hàm đột nhiên phát nổ, tiếp tục châm chọc khıêυ khí©h Cao Tiểu Dĩnh.

“Tất cả im miệng hết cho tôi! Tiểu Dĩnh, sao cô lại nói chuyện với chị hai của cô như vậy? Hả? Mau cút ra ngoài đi!” - Lúc này người già ngồi ở tận cùng bên trong, cũng chính là ông nội của Cao Vi Vi, Cao Viễn Sơn mở miệng nói chuyện.

Trực tiếp trách mắng Cao Tiểu Dĩnh một câu.



Ông ta cũng chưa từng nhìn Tiểu Tiểu liếc mắt một cái.

Cao Tiểu Dĩnh hừ lạnh một tiếng, rồi đi ra ngoài.

Mà thái độ của Cao Tiểu Dĩnh đối với Cao Vi Vi và Tiểu Tiểu, ngược lại khiến Tiêu Thiên Sách ở trong lòng âm thầm gật đầu.

Xem ra quan hệ chị em của hai người rất tốt.

Tiêu Thiên Sách nếu như muốn trở về tìm Cao Vi Vi, đương nhiên là đã điều tra rõ ràng về tình hình của Cao gia rồi.

Ba của Cao Vi Vi là Cao Chính, là người trung thực trung hậu, địa vị ở Cao gia không quá cao, bị hai người anh trai ở trên chèn ép, càng không được gia chủ Cao gia - Cao Viễn Sơn coi trọng, nhất là sau sự việc Cao Vi Vi mang thai và sinh ra Tiểu Tiểu cách đây năm năm trước.

Cao Chính ở Cao gia liền càng bị cho ra rìa.

Thế hệ của Cao Chính thì bị hai người anh trai ở trên chèn ép, còn thế hệ này của Cao Vi Vi, thậm chí còn hơn thế nữa.

Trong đời thứ ba của Cao gia, hiện tại Cao Nhược Hàm là người nổi bật hừng hực nhất, cô ta sắp sửa kết hôn rồi, vị hôn phu của cô ta cũng là người thừa kế của Tôn gia ở thành phố Bắc Giang.

Có tiền có thế ..

Ngay khi Tiêu Thiên Sách đang suy nghĩ về điều này, ba của Cao Nhược Hàm, cũng chính là anh hai của Cao Chính - Cao Minh cười nói: “Nhược Hàm, bớt tranh cãi lại đi, chú ba của con tự nhiên sẽ xử lý tốt thôi...”

Cao Minh sau khi nói xong, liền cười nói với Cao Chính: “Đúng rồi, em ba, cả nhà mấy người tức giận cũng đừng có đổ lên người Nhược Hàm, Nhược Hàm hôm nay chính là công thần của Cao gia chúng ta, rất nhiều hạng mục đều là con bé đàm phán đấy, hơn nữa vài ngày nữa nó sẽ nói chuyện hợp tác với tập đoàn Bắc Giang, đừng có làm ảnh hưởng đến nó chứ...”



Cao Chính nghe thấy Cao Minh chuyển để tài qua tập đoàn Bắc Giang, trong lòng ông ta liền thầm hận, vì sao không phải là con gái mình đi đàm phản?

Nghĩ vậy ông càng tức giận với Tiêu Thiên Sách nhiều hơn.

ta!

Chính là người trước mặt này, đã hủy đi cả đời con gái của ông

Cao Chính tức giận hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Sách nói: “Tôi đánh cậu, cậu có phục hay không? Cậu hủy cả đời con gái của tôi, làm cho nó bây giờ trở thành trò cười của cả thành phố Bắc Giang, cậu có thừa nhận hay không?”

Tiêu Thiên Sách gật đầu nói: “Đúng, tôi thừa nhận! Năm đó Vi Vi nếu không phải bởi vì cứu tôi, cuộc đời của cô ấy cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ! Vi Vi có ơn với tôi!

Cao Chính nghe Tiêu Thiên Sách hào phóng thừa nhận, cơn tức giận ở trong lòng thật ra cũng đã tiêu tan đi không ít, nhưng mà tiêu tan một chút rồi, ông ta vẫn không có bất kỳ thiện cảm nào với Tiêu Thiên Sách.

Ngay sau đó liền tiếp tục nói: “Tốt, tiểu tử, cậu đã thừa nhận, vậy cậu nói đi, bây giờ phải làm sao? Đừng nói với tôi cậu muốn chịu trách nhiệm với Vi Vi, cậu lấy cái gì chịu trách nhiệm đây? Hả?"

“Ba, ba đừng ép Thiên Sách, anh ấy vừa mới giải ngũ, ba...” - Cao Vi Vi tiếp tục xin tha cho Tiêu Thiên Sách.

Chỉ là lúc cô còn chưa nói xong, Tiêu Thiên Sách đã phất tay ngắt lời cô, kéo cô ra phía sau mình.

Anh nhìn Cao Chính nói: “Ba, ba nói rất đúng, ba đánh cũng đúng, tôi cũng nên bị đánh. Nhưng chuyện đã xảy ra, tôi đương nhiên nên vì Vi Vi chịu trách nhiệm, vì hành động của tôi năm đó chịu trách nhiệm! Hơn nữa lần này tôi trở về, vốn định trở về tìm Vi Vi, lấy cô ấy, chăm sóc cô ấy trọn đời trọn kiếp!”

“Ha ha... Cậu chăm sóc sao? Cậu chăm sóc thế nào? Cậu là một tên lính nghèo, còn xuất ngũ, ngay cả một quan nửa chức cũng không có, Vi Vi hiện tại cũng đã trở thành trò cười của cả thành phố rồi, cậu thiếu nợ nó cả đời cũng còn không hết! Cậu đền bù tổn thất thế nào đây? Cậu lấy cái gì đền bù tổn thất!