Chương 43: Vô Đề

Đợi sau khi Cao Vi Vi đi xa, Tiêu Thiên Sách mới nhíu mày, anh cảm giác Cao Vi Vi nhất định là có chuyện gạt anh. Ngay sau đó anh liền nghi ngờ nhìn Cao Tiểu Dĩnh một cái, nói: “Tiểu Dĩnh, chị của cô làm sao vậy?”.

Cao Tiểu Dĩnh sắc mặt vô cùng phức tạp, thở dài lắc đầu nói: “Ba tôi muốn chị tôi trở về công ty của gia tộc làm, dù sao các người bây giờ trở về, làm việc cho công ty trong nhà cũng là rất thuận tiện. Nhưng ông nội xếp cho chị tôi ba cái điều kiện, đương nhiên cũng không phải là nói ba cái điều kiện kia đều phải hoàn thành, chỉ cần một cái là được rồi. Chỉ là haizz... Chỉ là ba cái kia điều kiện quá khó khăn...”

Tiêu Thiên Sách bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Cụ thể là cái gì, có thể nói cho tôi một chút không?”

Cao Tiểu Dĩnh tiếp tục nói: “Một cái là kêu chị tôi đi Vương gia ở Nam Thành đòi lại hai trăm vạn tiền nợ, một cái khác là kêu chị tôi mở rộng thêm cho Cao gia thêm ba con đường hợp tác. Cái cuối cùng thì là vì gia tộc nắm bắt một cái vấn đề vẫn đang rất khó giải quyết. Ba cái điều kiện này không có một cái nào đơn giản hết, tôi thấy bọn hắn chính là cơ bản đang làm khó dễ người ta, căn bản cũng không có thể hoàn thành.”

Lúc này Tiểu Tiểu đang trong ngực Cao Tiểu Dĩnh cũng tranh thủ thời gian chen vào nói: “Ba ơi, ba ơi, mẹ gặp phải khó khăn, ba phải giúp đỡ mẹ đó, Tiểu Tiểu không muốn mẹ khổ cực như vậy...”

Cao Tiểu Dĩnh nghe xong lời nói của Tiểu Tiểu, ánh mắt sáng ngời, chăm chủ nhìn Tiêu Thiên Sách. Chỉ là Tiêu Thiên Sách cũng là gật đầu cười nói: “Tiểu Tiểu, xin lỗi, bố vừa trở về, ở chỗ này cũng không biết người nào, chỉ sợ không giúp được mẹ, nhưng con phải tin tưởng mẹ, bản thân mẹ sẽ có thể làm được, đúng không?”

Tiểu Tiểu nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút, cuối cùng rất là đáng yêu gật đầu nói: “Ừ ừ, con tin tưởng mẹ, mẹ rất lợi hại á, mẹ chắc chắn làm được. Đến lúc đó ông với ông cố cũng sẽ không còn không cần Tiểu Tiểu với mẹ nữa...”

Tiêu Thiên Sách nhẹ gật đầu. Sau đó anh cùng Cao Tiểu Dĩnh cùng đi làm thủ tục trả phòng, dẫn theo Tiểu Tiểu đi ra ngoài tìm phỏng ốc. Cao Tiểu Dĩnh vẫn trưởng thành ở thành phố Bắc Giang, rất hiểu rõ thành phố Bắc Giang. Buổi chiều lúc ba giờ, cô thông qua giới thiệu của một người bạn, đã tìm được một cái nhà hai phòng ngủ một phòng khách cho Tiêu Thiên Sách cùng Cao Vi Vi, không có ở trung tâm, vì vậy tiền thuê nhà cũng rất rẻ, lại tăng thêm có quan hệ người quen, một tháng tiền thuê cũng chỉ có một ngàn rưỡi, Tiêu Thiên Sách sảng khoái liền trả tiền.

Về sau lại đang dưới sự dẫn dắt của Cao Tiểu Dĩnh, ba người mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày. Cao Tiểu Dĩnh một mình ở một phòng, Tiêu Thiên Sách cùng Cao Vi Vi với lại Tiểu Tiểu ở một phòng.

Ban đêm lúc sáu giờ, Tiêu Thiên Sách đã nấu xong đồ ăn, chỉ là Cao Vi Vi vẫn chưa có trở về, Tiêu Thiên Sách sau khi gọi điện thoại xong cho Cao Vi Vi, ba người bọn họ an cơm trước. Mà Cao Vi Vi cho đến tám giờ đêm mới trở về.

Chỉ là Cao Vi Vi muộn như vậy mới trở về, trên mặt phải có một cái dấu bàn tay nhàn nhạt, có chút sưng nhỏ, hốc mắt cũng sưng đỏ, hẳn là vừa khóc qua một trận. Tiêu Thiên Sách trong mắt hơi híp, trong lòng không khỏi liền dâng lên một tia sát khí. Chỉ là mặc kệ anh hỏi thể nào, Cao Vị Vi đều nói không có việc gì, nói cô có chút mệt mỏi, liền dẫn theo Tiểu Tiểu trở về phòng ngủ rồi.

Tiêu Thiên Sách ở phòng bếp sau khi thu dọn xong, lúc đang gọi điện thoại cho Thiên Nhất kêu hắn ta đi điều tra. Cao Tiểu Dĩnh từ trong phòng Cao Vi Vi di ra.



“Tiểu Dĩnh, chị của cô làm sao vậy? Cô ấy nói với cô thế nào?” Tiêu Thiên Sách hỏi một câu với Cao Tiểu Dĩnh.

Cao Tiểu Dĩnh cắn răng giọng căm hận nói: “Chị của tôi buổi chiều liền đi công ty của Vương gia ở Nam Thành, đi đòi hai trăm vạn tiền nợ kia. Nhưng cô căn bản cũng không có nhìn thấy người của Vương gia kia, chỉ là thấy một người quản lý dưới quyền công ty Vương gia, tôi thấy trên mặt chị tôi có chút sừng, tôi đã phải liên tục truy vấn chị của tôi mới nói tên quản lý Thạch Thiên kia đã tát chị ấy một cái, hơn nữa còn đuổi chị ấy đi...”

Cao Tiểu Dĩnh sau khi nói xong, nhìn Tiêu Thiên Sách một cái, thở dài nói: “Anh rể, anh đừng suy nghĩ nhiều, Vương gia thiếu nợ khoản tiền kia, đều bảy tám năm rồi, bọn hắn là tuyệt đối sẽ không trả đâu, haizz, tôi đi khuyên nhủ chị của tôi, kêu chị ấy buông tha đi...” Cao Tiểu Dĩnh nói xong, liền xoay người trở về phòng, tiếp tục đi khuyên bảo Cao Vi Vi rồi.

Đợi sau khi cửa phòng bên trong đóng lại, Tiêu Thiên Sách dần dần nghiêng đầu nhìn về phía phòng Cao Vi Vi cùng với Tiểu Tiểu. Trên người sát khí ầm ầm bốc lên, anh vốn liền định để cho Thiên Nhất xử lý chuyện của Cao gia thật nhanh. Nhưng anh không nghĩ tới Cao Vi Vi vội vả như vậy, hôm nay liền đi đến bên kia.

“Vương gia Nam Thành! Các người muốn chết rồi!" Tiêu Thiên Sách trong lòng thì thầm, anh hiện tại đã muốn đi Nam Thành, nhưng hiện tại rời đi không quá thích hợp, Cao Vi Vi bọn họ còn chưa ngủ. Bằng không thì anh cũng không cách nào giải thích. Ngay sau đó anh liền gửi tin nhắn cho Thiên Nhất.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một giờ, hai giờ, ba giờ, cho đến nửa đêm lúc mười hai giờ, Cao Vi Vi cùng với Tiểu Tiểu đã ngủ say, Tiêu Thiên Sách nằm ở bên kia giường lại mở mắt.

Sau một khắc anh cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng, đi xuống lầu, hướng đi về nơi xa trong bóng tối. Lúc anh đang xuống lầu, sự tàn bạo trên người anh dĩ nhiên không che giấu được. Dám khi dễ vợ của anh, anh làm sao có thể để cho hắn nhìn thấy mặt trời ngày mai được?

Mà Tiêu Thiên Sách không biết là, lúc anh đi xuống lầu hướng về phía xa xa, bức màn trong phòng ngủ trên lầu Cao Tiểu Dĩnh lại xốc lên một đầu khe hở nho nhỏ, sau một khắc ảnh mắt Cao Tiểu Dĩnh hiện ra....

Mà giờ khắc này trong tổng bộ công ty Vương gia ở Nam Thành, gia chủ

của Vương gia đồng thời cũng là ông chủ của công ty Vương gia Vương Bưu, bên trong văn phòng Tổng giám đốc của hắn ta, hiện tại hắn đang toàn thân mồ hôi lạnh sắc mặt trắng bệch quỳ gối, cúi đầu sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không dám nói. Thậm chí ngay cả ngẩng đầu nhìn cái người phía trước, hắn cũng không dám.

Bởi vì hắn chỉ sợ đời này cũng không quên được, hai giờ trước, cái cảnh tượng làm cho hắn ta sợ đến tột cùng kia.

Hai giờ trước, Vương Bưu đang ở trong văn phòng chơi đùa cùng mỹ nữ thư ký chân dài, đột nhiên liền nhận được điện thoại của thế lực đại lão Long Cửu của thành phố Bắc Giang. Hắn sợ tới mức tranh thủ thời gian liền nhận, kết quả Long Cửu cũng chỉ nói một câu: “Vương Bưu, tiêu đời anh rồi, không muốn chết thì ở tại công ty đi, hoặc là anh có thể thử chạy đi xem...”