Chương 44: Vô Đề

Vương Bưu lúc ấy liền dọa đái, mỹ nữ thư ký cũng bất chấp rồi, đã bị hắn đuổi thẳng ra ngoài, sau đó hắn liền toàn thân run rẩy gọi điện thoại cho Long Cửu, chỉ là Long Cửu cũng rốt cuộc không bắt máy. Vương Bưu hắn dù lợi hại thế nào, cũng chỉ là một giám đốc của công ty nhỏ mà thôi, với cái kiểu nhân vật như Long Cửu này đều là số một số hai toàn bộ thành phố Bắc Giang, đương nhiên là không cách nào so sánh được đấy, hắn thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không dám chạy trốn, nói chạy trốn chính là một cái chết, tuyệt đối, ở trên bàn của Long Cửu, hắn còn muốn chạy ra khỏi thành phố Bắc Giang sao? Đừng nói giỡn.

Quả nhiên khi Vương Bưu phục hồi tinh thần lại hướng dưới lầu công ty quan sát, đã có vài tên lưu manh chạy tới đây rồi. Vương Bưu trong nháy mắt liền tâm như tro tàn rồi.

Nhưng thứ để cho hắn tuyệt vọng là, hắn căn bản cũng không biết rõ hắn rốt cuộc đã làm cái gì! Đúng vậy, vẻ mặt lờ mờ tắt nghẽn, hắn nghĩ đến nát óc cũng không biết hắn rốt cuộc đắc tội với ai.

Rất nhanh, cũng chính là sau mười mấy phút đồng hồ, Long Cửu liền mang theo hơn một trăm người tới, sau khi tới cho vây quanh công ty của Vương Bưu, Vương Bưu người này tương đối tàn nhẫn, vô cùng có thể nghiền ép công nhân, vì vậy mặc dù là đã muộn, trong công ty của hắn còn có một đoàn người đang tăng ca. Nhưng không cần nghĩ đã biết rõ, những người kia tối nay cũng là đi không được nữa.

Long Cửu vừa vào cửa liền trực tiếp đến văn phòng của Vương Bưu, Vương Bưu bị Long Cửu dọa sợ tới mức tranh thủ thời gian liền quỳ gối. Hắn bình thưởng chỉ là đã nghe nói qua vị đại lão này của thành phố Bắc Giang, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua. Mà mặc dù hắn không có thấy tận mắt Long Cửu, trong lòng của hắn cũng là vô cùng sợ hãi Long Cửu. Những năm này ở thành phố Bắc Giang, hắn nghe nói không nên là những người có quá nhiều đối địch với Long Cửu bị dọa đến thê thảm kia. Vì vậy Vương Bưu không hề do dự liền quỷ gối.

“Cửu gia, tôi... Tôi thật sự là nghĩ không ra tiểu nhân tôi đã đắc tội với ông ở chỗ nào? Cửu gia, kính xin ông nói rõ, mặc kệ như thế nào, tôi đều nguyện ý bị phạt, xin Cửu gia tha cho tôi một mạng đi, xin Cửu gia tha cho tôi một mạng đi..." Vương Bưu quỳ gối vô cùng sợ hãi xin Long Cửu tha thứ.

Long Cửu thì là lạnh lùng nhìn Vương Bưu quỳ gối, ông ta đi đến trước mặt Vương Bưu, giống như là người chết nhìn ông ta vậy, chậm rãi nói: “Vương Bưu, tiêu đời anh rồi, anh đắc tội với Cửu gia tôi, anh có thể còn con đường sống, nhưng anh thê thảm nhất chính là, căn bản anh cũng không biết anh đã đắc tội với ai!"

Vương Bưu nghe vậy coi như là bị ngốc, cũng phản ứng lại, thì ra hắn cũng không có đắc tội với Long Cửu, về phần câu nói kế tiếp của Long Cửu, thì là bị hắn tự động bỏ quển, hắn theo bản năng nhìn Long Cửu hỏi:

Cửu gia, không phải ông là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết..."

Long Cửu ánh mắt vô cùng kì dị nhìn Vương Bưu, sau khi nhìn một lúc lâu, mới nói: “Anh bị não tàn hả? Hay là anh không nghe câu nói tiếp theo của tôi? Được thôi, tôi lặp lại lần nữa, Vương Bưu, anh đã đắc tội với người mà đến tôi cũng không dám, hề hề, hiện tại nghe rõ chưa?”



Âm... Vương Bưu lúc này nghe rõ, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch một vùng, vội vàng nhìn Long Cửu hỏi: “Cửu gia? Người... Người mà ông cũng không dám đắc tội sao?”

Long Cửu gật gật đầu đứng dậy nói: “Đúng vậy, nhưng tôi nghe ý của vị kia, giống như người làm việc cụ thể cũng không phải là anh. Tôi suy đoán hẳn là chuyện tốt của người phía dưới anh làm, bằng không dựa theo thủ đoạn của vị kia, bây giờ anh chỉ e là sớm đã chết rồi...” Long Cửu cau mày phân tích bởi vì ngay buổi sáng hôm nay, ông ta cũng gặp phải chuyện giống vậy, là vấn đề do chính tay thủ hạ ông ta làm ra, mới trêu chọc vị kia bất mãn... е

Vương Bưu nghe vậy thân thể mạnh mẽ run lên, sau một lát, hắn đột nhiên dập đầu như là phát điên với Long Cửu: “Cửu gia, cứu tôi, cứu tôi đi, tôi thật sự không biết người phía dưới của tôi đều đã làm nên trò gì nữa, tôi thật sự không biết, cứu tôi đi Cửu gia...”

Vương Bưu bị dọa đến nước mũi chảy ra khóc lóc kể lể, Vương Bưu có chút phiền chán đạp hắn một cước nói: “Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm,

đợi vị kia tới đi, Vương Bưu... Tôi khuyên anh thức thời một chút, bằng không, anh tiêu đời rồi, toàn bộ Vương gia của anh đều tiêu rồi, hiểu không?”.

Vương Bưu sợ hãi vô cùng gật đầu: “Ừ ử, tôi hiểu tôi hiểu rồi..." Sau đó hắn liền cung kính quỷ gối, chờ miệng Vương Bưu nói đến vị kia. Chỉ là một cải chi tiết của Vương Bưu, liền lại để cho trong nội tâm càng thêm sợ hãi rồi. Bởi vì khóe mắt hắn lướt nhìn thấy được, sau khi Vương Bưu đi vào, vẫn không có dám ngồi xuống, chính là vẫn luôn đứng bên cạnh. Điều này làm cho trong nội tâm Vương Bưu, càng thêm suy đoán vị nhân vật lớn kia rút cuộc là kinh khủng cỡ nào.

Nửa giờ sau, Thiên Nhất toàn thân áo đen đi đến. Sau khi Thiên Nhất tiến đến Long Cửu tự mình kéo một cái ghế cho Thiên Nhất, sau khi Thiên Nhất ngồi xuống, lạnh lùng nói với Vương Bưu đang quỳ gối: “Anh chính là Vương Bưu sao?” Thiên Nhất khí thế trên người trong nháy mắt phóng ra, toàn bộ áp lực ngập trời đặt ở trên người Vương Bưu.

Vương Bưu lập tức toàn thân mồ hôi rơi như mưa, tranh thủ thời gian củi đầu cung kính nói: “Dạ thưa... thưa đại nhân, tiểu nhân, tiểu nhân là Vương Buu."

Thiên Nhất gật gật đầu nói: “Anh khất nợ Cao gia hai trăm vạn tiền hàng, hôm nay người của Cao gia tới đòi tiền, anh làm thế nào? Khai chân thực đi, bằng không anh không thấy được mặt trời ngày mai đâu!"