Chương 45: Vô Đề

Vương Bưu bị Thiên Nhất hỏi như vậy lại bối rối, tranh thủ thời gian dập đầu ầm ầm nói: “Đại nhân, hôm nay tôi không có gặp người của Cao gia, tôi thật sự không có gặp mà, đối với tiền nợ đúng không, tbây giờ tôi sẽ trả, không tôi trả gấp mười lần, tôi hoàn gấp mười lần...”

Thiên Nhất vung tay lên ngăn lại lời nói của Vương Bưu thân thể nghiêng về phía trước, trên người sự ớn lạnh quả nặng: “Tôi không có hứng thú với chuyện lúc trước của anh, Cao gia hôm nay quả thực có người đến, anh nói anh không biết sao?”

Vương Bưu sợ hãi vô cùng, tranh thủ thời gian lắc đầu: “Đại nhân tôi thề tôi thật sự không biết mà, thật sự không biết mà. Đợi chút... Không đúng, đại nhân có thể để tôi hỏi thăm thư ký của tôi không?”

Thiên Nhất thoáng chút đăm chiêu, sau đó nhẹ gật đầu. Sau đó Vương Bưu liền quỷ gối kêu thư ký tiến đến, chính là cô thư ký xinh đẹp kia lúc trước hắn đùa giỡn, người thư ký nữ kia thấy Vương Bưu sợ hãi vô cùng quỷ gối, cô ta cũng bị hù đến hoa dung thất sắc. Chỉ là không chờ cô ta có phản ứng, Vương Bưu liền vội vàng hỏi: “Tôi hỏi cô, hôm nay có người của Cao gia đến đòi nợ không? Cẩn thận nghĩ! Nhanh, nói mau, nói mau đi!" Vương Bưu nói xong lời cuối cùng sắp khóc rồi...

Người thư ký nữ kia vội vàng nói: “Vương... Vương tổng, hôm nay Cao gia là... Là có người đã tới, là một người phụ nữ, chỉ là bị Thạch Thiên ở bộ phận tiêu thụ điều đi, nghe nói tên... Tên Thạch Thiên kia còn đánh cho cô gái kia một cái tát... Vương Vương tổng, tôi... Tôi chỉ biết nhiều vậy thôi...”

“Thạch Thiên! Tổ cha nó nhà mày! Thạch Thiên kia ở đâu? Bây giờ đang ở đâu? Có còn công ty không?” Vương Bưu giờ khắc này nổi giận, hắn thiếu chút nữa bị thủ hạ hại cho chết.

“Không có... Không có ở công ty, hắn... Hắn rời đi rồi, tôi... Tôi không biết hắn ta ở đâu...” Nữ thư ký lúc này đã bị sợ tới mức ngã ra.

Thiên Nhất vung tay lên ngăn lại Vương Bưu còn muốn nói chuyện, mà quay đầu nói với Long Cửu: “Đi bắt người, tôi cho ông nửa giờ, trong vòng nửa giờ, tôi không thấy người đến thì tự gánh lấy hậu quả"

Long Cửu tranh thủ thời gian chạy ra phía ngoài, vừa chạy vừa hướng thủ hạ bên ngoài hét lớn: “Truyền tin tất cả mọi người, bắt người cho tôi, tên Thạch Thiên! Thạch Thiên bộ phận tiêu thụ của công ty Vương gia! Nhanh chóng bắt người tới cho tôi..."

Long Cửu làm việc hiệu suất cũng không chậm, chỉ là ngắn ngủn hơn mười phút sau, một người đàn ông trung niên đeo bông tại trên lỗ tai, vẻ mặt tràn đầy dữ tợn đã bị bắt đến. Người nọ đương nhiên là Thạch Thiên, mà Thạch Thiên lúc này, đã bị dọa đến tiểu ra quần, vừa nãy hắn ta đang ăn đồ nướng gần công ty, đột nhiên trên trăm người vây quanh, không nói hai lời bắt hắn ta đi. Mà lúc trên đường đi hắn rõ ràng nghe nói là Long Cửu muốn bắt hắn!

“Cửu... Cửu gia... Tôi...Tôi là Thạch Thiên, tôi...tôi không có làm gì hết... Thạch Thiên vừa vào của liền vội vàng cầu xin Long Cửu tha thứ.

“Đánh gãy chân...” Thiên Nhất lạnh nhạt nói một câu, lập tức hai cái đùi của Thạch Thiên đã bị đánh đứt gãy. Thạch Thiên lập tức rú thảm vô cùng, hai chân trực tiếp đã bị người của Long Cửu cắt đứt.

Ngay tại lúc Thiên Nhất muốn tiếp tục nói chuyện, Tiêu Thiên Sách gọi điện thoại tới cho hắn. Sau một Thiên Nhất nói hai câu, liền từ chỗ ngồi đứng dậy. Long Cửu đứng bên cạnh đang chờ đợi giống vậy.

Long Cửu thấy Thiên Nhất đứng lên, theo bản năng nói: “Anh Thiên, vị kia. . . Vị đại nhân kia muốn tới sao?” Thiên Nhất gật đầu một cái ừ một tiếng: “Đại ca lập tức tới ngay...”



Âm... Sau một khắc, Long Cửu, đại lão thứ hai của thành phố Bắc Giang này, trực tiếp liền quỳ gối lên, ở trước mặt Thiên Nhất ông ta còn dám đứng, nhưng ở trước mặt người điện chủ Thiên Thần Điện trong truyền thuyết kia, ông ta còn dám đứng sao?

Mà theo cái quỷ này của Long Cửu, Thạch Thiên cùng Vương Bưu nội tâm đều là kinh hãi đến cực hạn, Long Cửu là ai chứ? Chỉ bọn hắn những người sống tại thành phố Bắc Giang này, mới thực sự hiểu rõ Long Cửu rốt cuộc kinh khủng đến cỡ nào, mà bây giờ Long Cửu rõ ràng quỳ xuống? Quỳ xuống đó! ! !

Sau đó một khắc Tiêu Thiên Sách toàn thân áo đen, toàn thân tràn đầy sự tàn bạo, trên người tràn ngập sự uy phong ngập trời không kém từ bên ngoài đi vào. Những tên thủ hạ của Long Cửu đứng ngay cửa, căn bản là không chịu nổi sự uy nghi trên người không kém của Tiêu Thiên Sách, trực tiếp liền ngã rạp xuống.

Tiêu Thiên Sách toàn thân sát khí ngồi xuống ghế, mắt nhìn hai người, Vị Vi cau mày mắt nhìn Thiên Nhất, Thiên Nhất chỉ chỉ Thạch Thiên bị cắt đứt hai chân nói: “Đại ca, hắn chính là Thạch Thiên, đánh lên người chị dâu, tôi đang chuẩn bị phế đi tay của hắn đấy...".

Tiêu Thiên Sách gật gật đầu, nhìn Thạch Thiên nói: “Chính là anh, đánh vợ của tôi Cao Vi Vi? Hả?”

Thạch Thiên quỳ gối lúc này thật sự sắp bị sợ chết rồi, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ: “Đại... Đại nhân, tối, tôi thật sự không biết cô ấy là vợ của anh đâu, tôi, tôi thật sự không biết mà. Đúng rồi, Vương Bưu, đều là Vương Bưu kêu tôi làm như vậy, trước đây người của Cao gia đến đòi tiền, đều là hắn ta kêu tôi đuổi đi hết đó, đại nhân, tha mạng, tha mạng đi mà...”

Vương Bưu cũng quỳ gối như vậy, lúc này cũng nhanh bị lời nói của Thạch Thiên làm cho sợ đến choáng váng, mẹ nó nói giỡn cái gì vậy chứ! Người làm hco Long Cửu nghe rõ danh hào tự động quỳ xuống, hắn làm sao có thể chọc nổi?

Vương Bưu không dám để cho Thạch Thiên nói thêm gì nữa, liền tranh thủ thời gian mắng hắn ta: “Mày đánh rắm con mẹ gì vậy chứ! Mẹ nó mày đừng vu hãm bố mày! Tạo căn bản cải gì cũng không biết, cũng không biết!”

Sau đó Vương Bưu lại tranh thủ thời gian cầu xin Tiêu Thiên Sách tha thứ: “Đại nhân minh xét, minh xét, tôi thật sự không biết mà, tôi không biết cái gì hết..."

Âm... Chỉ là lúc Vương Bưu còn chưa nói xong, một tiếng ầm ầm nổ vang liền từ bên cạnh hắn truyền tới. Thạch Thiên vừa nãy còn quỳ ở bên cạnh hắn, đã bị Tiêu Thiên Sách cho một chưởng ầm ầm...

Một chùm máu tươi ở trên người trên mặt Vương Bưu, Vương Bưu dưới thân phân nướ© ŧıểυ đều cùng ra hết...

Tiêu Thiên Sách thân thể nghiêng về phía trước, nhìn Vương Bưu nói: “Anh...chính là Vương Bưu sao?”

???

“Đại... Đại nhân tha mạng, tha mạng... Tôi không dám, ngày mai tôi sẽ tự thân tới cửa xin lỗi cô Cao, tiền nợ tôi trả, tôi trả, tôi trả gấp mười gấp trăm lần...” Vương Bưu vẫn còn nỗ lực nói lời khẩn cầu cuối cùng.