Chương 48: Vô Đề

“Tiểu Dĩnh! Câm miệng! Chớ nói chuyện!" Cao Vi Vi thấy thế, vội vàng trừng Cao Tiểu Dĩnh một cái. Sau đó cô lại tranh thủ thời gian nói với Vương Bưu: “Vương tổng, anh đừng để ý nha, con bé không biết nói chuyện...”

Chỉ là lời nói của Cao Vi Vi làm cho Vương Bưu kinh hồn bạt vía, hắn vội vàng khoát tay nói: “Không có việc gì đâu cô Cao, tên Thạch Thiên kia tôi trở về liền khai trừ hắn, như vậy công nhân tôi cũng tuyệt đối sẽ không giữ lại, cô bận bịu, cô bận bịu vậy tôi đi trước, đi trước nhé..."

Vương Bưu nói xong, không chờ Cao Vi Vi lại nói chuyện lần nữa, vội vàng chạy đi, mẹ nó vừa nãy suýt chút nữa còn xém bị lộ tẩy, Cao Vi Vi không sao, thế nhưng Cao Tiểu Dĩnh thật là khó đối phó. Vẫn ổn vẫn ổn, chờ Vương Bưu lên xe đi xa, mới dám thở từng ngụm từng ngụm, may mắn hắn phản ứng kịp thời đó...

Vẫn đợi đó, Cao Vi Vi sau khi đợi Vương Bưu rời đi, liền cau mày nói với Cao Tiểu Dĩnh: “Tiểu Dĩnh! Sao em lại nói chuyện kiểu đó chứ! Vương Bưu kia là loại người lương thiện sao? Nếu là hắn người tốt, hắn có thể quỵt tiền công ty nhiều năm như vậy sao? Em đó, haizz, vẫn là quá trẻ tuổi, sau này nói chuyện thì chú ý chút đi...”

Cao Tiểu Dĩnh kì lạ nhìn Cao Vi Vi nói: “Chị, lẽ nào chị không cảm thấy kỳ quái sao? Chị vừa nãy cũng nói, Vương Bưu không phải là người tốt, tiền Cao gia hắn đều đã quỵt nhiều năm như vậy rồi, vậy tại sao hôm nay đột nhiên cho chị rồi hả? Hơn nữa còn hào phóng với chị như vậy ký một cái hợp đồng chứ?”

Cao Vi Vi nghe vậy cũng là ngây ngẩn cả người, cau mày nói: “Ừ, em nói cũng có lý, là có cái gì không đúng lắm, vừa nãy chị chỉ lo ký hợp đồng, ngược lại không nghĩ nhiều. Đợi chút, vừa nãy em hỏi Vương Bưu có biết anh rể của em không hả? Em là nghi ngờ anh rể đi tìm hắn ta sao?"

Cao Tiểu Dĩnh nhẹ gật đầu sau đó lại lắc đầu nói: “Không chắc chắn, bởi vì tối hôm qua sau khi chị ngủ, anh rễ đi ra ngoài một chuyến, đi ra ngoài cỡ một tiếng. Nhưng em vừa mới thăm dò Vương Bưu có biết anh rể của em hay không, biểu hiện kia lại không giống như là giả dối, vì vậy em cũng không chắc chắn...”

Cao Vi Vi mày nhíu lại sâu hơn, ngẩng đầu nhìn về phía nhà các cô thuê, trong nội tâm lẩm bẩm nói: “Tiêu Thiên Sách, là anh giúp đỡ tôi đây sao?"

Lúc này, Tiêu Thiên Sách mướn nhà kế bên một công viên, hắn và Thiên Nhất dẫn Tiểu Tiểu lại đây chơi. Tiểu Tiểu vô cùng vui vẻ, vất vả lắm bé mới chờ được Tiêu Thiên Sách trở lại, một giây bé cũng không muốn xa Tiêu

Thiên Sách. Trong lòng bé vô cùng thích chơi cùng ba, cảm giác đó như muốn bù vào mấy năm thiếu vắng tình thương của cha vậy, bù vào tất cả chỗ trống.

"Ba ơi, ba nhìn bong bóng kìa, bong bóng thật đẹp, thật là nhiều bong bỏng quá đi..." Bé chạy đón gió, trong tay cầm máy phun bong bóng hình con cá, vừa chạy vừa bắt bong bóng. Tiểu Tiểu chơi vô cùng vui vẻ.

Tiêu Thiên Sách nhìn Tiểu Tiểu cười vui như vậy cũng vui vẻ theo. Đây là con gái ruột của hắn, là đứa con mà hắn thiếu quá nhiều. Dáng dấp Tiểu Tiểu rất nhỏ, nhưng bây giờ thân thể nhỏ đó chính là điểm mềm yếu nhất trong trái tim Thiên Thần điện điện chủ danh chấn tử phương. Có thể nói, bây giờ ai dám trêu chọc Tiểu Tiểu tương đương với quyết sống chết với Thiên Thần điện.



"Ba, ba nhìn bong bóng bay kìa, bay thật cao, ba có thể bắt được những bong bóng cao cao kia không?" Tiểu Tiểu chạy, một bên chơi bong bóng một bên quay đầu hỏi Tiêu Thiên Sách.

"Ừm, được chứ. Tiểu Tiểu, như vậy đi, con chạy phía trước, ba với chú chạy sau đuổi theo bong bóng được không?" Tiêu Thiên Sách cười nói với Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đáng yêu gật đầu một cái, cầm máy phun bong bóng chạy trước.

Tiêu Thiên Sách nhìn bong bóng sau lưng Tiểu Tiểu bay càng ngày càng cao, nhìn Thiên Nhất nói: "Nếu không, so một lần? Cậu không phải vẫn muốn so với tôi một lần sao? Bây giờ sẵn làm Tiểu Tiểu vui vẻ, chúng ta thử xem ai bắt được nhiều bong bóng hơn không?"

Gương mặt Thiên Nhất cũng lộ ra tươi cười, hắn cười gật đầu nói: "Được lắm. Vậy thì so một lần đi, đơn giản so tốc độ thôi, đại ca, anh đừng có không đuổi kịp em nha..."

"Được, vậy thì bắt đầu!" Tiêu Thiên Sách hộ một tiếng bắt đầu, một giây sau hắn và Thiên Nhất ầm một tiếng động. Thân thể hai người bay đến độ cao không thể nào tưởng tượng được, cả hai bay về phía những bong bóng đang bay trong không trung. Hai người như hai luồn gió, đạt đến trình độ tuyệt đối, thỉnh thoảng còn lộn mèo, một cái lại một cái bong bóng bị hai người phá tan.

Tiểu Tiểu nhìn Tiêu Thiên Sách và Thiên Nhất có những động tác đẹp mắt cũng vô cùng vui vẻ. Bên trong công viên những đứa trẻ khác đang chơi thấy vậy cũng chấn động vô cùng. Một đứa bé không lớn nhiều so với Tiểu Tiểu thở dài nói: "Mẹ mẹ, mẹ nhìn xem hai chú kia đẹp trai chưa kìa.."

Tiểu Tiểu vô cùng đắc ý đứng trước mặt bé trai kia nói: "Đó là ba tớ, còn kia là chú tớ..."

Một phút sau, Tiêu Thiên Sách và Thiên Nhất đáp xuống đất, Tiêu Thiên Sách cười nhìn Thiên Nhất. Mặt Thiên Nhất tràn đầy khổ sở vuốt tay nói: "Được rồi, không thể so được, vẫn không thể sánh bằng đại ca rồi, sao tốc độ của anh cũng nhanh vậy chứ?"

Tiêu Thiên Sách cười không nói, nhìn Tiểu Tiểu, trong lòng lẩm bẩm nói: Đùa gì chứ, ông đây ở trước mặt con gái, ông đây làm cha mà còn thua cậu không phải mất mặt à!

Nhìn Tiểu Tiểu chơi cùng nhóc con vừa mới gặp mặt vô cùng vui, Tiêu Thiên Sách không thấy có nguy hiểm gì nên hắn ngậm điếu thuốc nói chuyện như thường ngày.

"Thiên Nhất, chuyện hôn lễ chuẩn bị như thế nào rồi? Có vấn đề gì không?" Tiêu Thiên Sách hít một hơi thuốc lá, nhìn Tiểu Tiểu nô đùa vui vẻ mà hỏi Thiên Nhất.

Thiên Nhất gật đầu nói: "Đại ca yên tâm đi, tất cả đều thuận lợi. Hơn nữa Long Cửu và Giang Bắc Thần đã đem số người tham gia lên đúng 1314 người, ý nghĩa là cả đời. Chúng ta còn có kế hoạch đến ngày đại ca và chị dấu tổ chức hôn lễ sẽ phủ kín cả thành phố này bằng hoa hồng, tuyệt đối làm một cái hôn lễ hoành tráng trăm năm có một. Chẳng qua sợ phí mua hoa sẽ lại tăng thêm..."