Chương 7: Vô Đề

Lần đầu tiên gặp Tiêu Thiên Sách, khí thế trên người Tiêu Thiên Sách còn vô cùng lạnh như băng bá đạo vô song, nhưng bây giờ lại khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp vậy!

Cô cảm giác Tiêu Thiên Sách là một người quân nhân, một người quân nhân ý chí kiên cường tắm máu sa trường!

Nữ bác sĩ cố nén sự bàng hoàng trong lòng nói với Tiêu Thiên sách: “Yên tâm đi, bé gái không sao cả, chỉ là mấy ngày nay bị một chút kinh sợ, để cho con bé ngủ ngon một giấc, bổ sung lại chút dinh dưỡng thì sẽ khỏe thôi, yên tâm đi, thật sự không có sao cả, thật sự không sao hết..."

Nữ bác sĩ không biết tại sao, khi cô lại nói đến mấy câu con bé không sao cả, trong tiềm thức cô rất sợ người đàn ông trước mắt này lại sẽ lo lắng cho đứa trẻ.

Tiêu Thiên Sách lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói với nữ bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, vẫn xin cô chăm sóc cho Tiểu Tiểu nhiều chút trong một thời gian nữa, cô yên tâm, chi phí công việc đã mất và những thứ khác, tôi sẽ đền bù tổn thất gấp mười lần cho cô...”

Nữ bác sĩ thở dài lắc đầu nói: “Tiền không quan trọng, anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt, anh đừng lo lắng nữa, cũng chú ý nghỉ ngơi..."

Tiêu Thiên Sách gật đầu rồi nói cảm ơn với bác sĩ, nữ bác sĩ liền trở về đóng cửa phòng chăm sóc cho Tiểu Tiểu.

Lúc Tiêu Thiên Sách đi đến phòng khách, đám Thiên Nhất liền vô cùng vội vàng hỏi: “Điện chủ, tình trạng vết thương của anh như thế nào rồi?”.

Tiêu Thiên Sách gật đầu nói: “Không sao, chuyện ở nơi này đã điều tra xong chưa? Cao Vị Vi... Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Lúc Tiêu Thiên Sách nói ra ba chữ Cao Vi Vi, trong lòng không khỏi dâng lên một sự áy náy đến sâu sắc.

Thiên Nhất có chút tức giận trả lời: “Bẩm báo điện chủ, bốn năm trước sau khi chủ mẫu có tiểu chủ, đã bị gia tộc đuổi ra khỏi cửa, chủ mẫu rơi vào đường cùng, hai năm trước đi vào thành phố Tiền Giang làm công trong một



nhà hàng, mà thời gian trước thiếu gia Chu Kiệt của Chu gia ở thành phố Tiền Giang đã nhắm trúng chủ mẫu, theo đuổi chủ mẫu thì bị từ chối, liền nổi lên lòng xấu xa, bắt cóc tiểu chủ, dùng điều này ép chủ mẫu phải phục tùng, may mắn thay, chủ mẫu ở thành phố Tiền Giang còn có một người bạn thân có gia cảnh khá tốt, tên là Thẩm Vũ Tuyền, Thẩm Vũ Tuyền đã đưa chủ mẫu về nhà mình.”

Thiên Nhất ngừng lại nhìn thoáng qua sắc mặt của Tiêu Thiên Sách rồi tiếp tục nói: “Nhưng chỉ hơn mười phút trước, Chu Kiệt đã biết về việc chúng tôi gϊếŧ thuộc hạ của Chu Kiệt, hắn ta hiện tại đang mang theo một số lượng lớn người đi đến chỗ của Thẩm Vũ Tuyền đòi người. Vì để đề phòng chuyện bất trắc, tôi đã phải hai người anh em chạy đến chỗ Thẩm gia rồi..."

Tiêu Thiên Sách hơi nheo mắt lại, trong lòng hiện lên sát ý.

Lúc đang muốn nói gì đó thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cãi vã, Tiêu Thiên Sách nhướng mày, Thiên Nhất liền chạy ra ngoài kiểm tra, sau hai phút đồng hồ ngắn ngủi, Thiên Nhất lại chạy về, nói với Tiêu Thiên Sách: “Điện chủ, là Vương Trường Sinh tới, chính là Vương Trường Sinh bốn năm trước đã rời khỏi chúng ta, trở về Long Quốc, hiện tại hắn ta đã là chỉ huy tối cao của chiến khu khu vực của Long Quốc, có cho hắn ta đi vào không ?"

Tiêu Thiên Sách hơi trầm tư chút rồi nói: “Tôi sắp đi ra ngoài rồi, chúng ta đi ra ngoài xem, hắn muốn làm gì?"

Khi Tiêu Thiên Sách đang nói, đột nhiên ngoài cửa liền vang lên từng đợt tiếng thắng xe dồn dập, đồng thời âm thanh kia cách nơi này cảng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Tiêu Thiên Sách lông mày hơi nhíu lại.

Thiên Nhất thì biến sắc, một luồng sát khí cực kỷ lạnh lẽo đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể anh: “Vương Trường Sinh, cậu thật can đảm!”

Đúng lúc này, bên ngoài cổng biệt thự, vài người chiến sĩ đang võ trang đầy đủ của Thiên Thần Điện giằng co với Vương Trường Sinh với hơn mười hiệu lính tuần tra tư. Tuy rằng người đối diện hơn bọn hắn mấy chục lần, nhưng bọn hắn vẫn không có chút nào e ngại như cũ, bởi vì nếu là thật sự khai chiến mà nói bọn hắn có lòng tin trong nháy mắt có thể giải quyết hết nhân thủ của đối phương!

Chiến sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí của Thiên Thần Điện đang giằng co với Vương Trường Sinh cùng với mấy chục tên lính của đội tuần tra.



Mặc dù người đối diện hơn bọn họ gấp mấy chục lần, nhưng bọn họ vẫn không có một chút sợ hãi, bởi vì nếu như thực chiến, bọn họ tự tin trong nháy mắt có thể giải quyết nhân lực của đối phương!

Những chiến sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí của Thiên Thần Điện như vậy, liền khiến cho đám lính của đội tuần tra thành phố Tiền Giang ở sau lưng Vương Trường Sinh đều phải thay đổi sắc mặt, bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới hai giờ trước nhóm người này gϊếŧ người, bây giờ lại có thể ngang tàng đến như vậy!

Mà lúc này Vương Trường Sinh đang chửi mắng chỉ huy Hình Phong của đội tuần tra: “Cút! Các người tới đây làm gì? Mẹ nó ai cho anh lá gan lớn vậy? Hả? Rút đi cho tôi! Toàn bộ đều rút đi!"

Trong lòng Hình Phong lúc này chấn động không gì tả nổi, đối phương gϊếŧ người, hắn dẫn đội tới bắt không phải là chuyện quá bình thường sao?

Nhưng vì sao Vương Trường Sinh lại nói như vậy?

Hơn nữa Vương Trường Sinh là người của chiến khu, hắn tại sao đột nhiên lại tới đây?

Nhưng mà bất kể nói như thế nào, chưa kể hắn ta còn là sếp của mình, ngay cả Hầu Tôn Hoa - người đứng đầu của sở tuần tra thành phố Tiền Giang cũng không dám chất vấn Vương Trường Sinh.

Nhưng Hình phong liền trực tiếp hỏi sự nghi hoặc trong lòng: “Thủ trưởng, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Những người trong biệt thự kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”.

Đúng lúc này, Tiêu Thiên Sách trong chiếc áo gió màu đen bước ra, nhìn Vương Trường Sinh đang đứng giữa một đám cảnh sát ở đằng xa và nói: “Thiên 34, hay là Vương tưởng quân Vương Trường Sinh Vương, xin hỏi, anh tới là để bắt tôi hay sao?"

Giọng điệu của Tiêu Thiên Sách vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc Vương Trường Sinh nghe được lời nói của anh thì toàn thân hắn liền run lên, ngay sau đó hắn ta liền xoay người quỷ xuống trước mặt Tiêu Thiên Sách, nước mắt trực tiếp chảy thẳng xuống,nói: “Không dám, tôi chẳng qua là, tôi chẳng qua là nghe nói anh bị thương, tôi đến thăm anh, đến thăm tiểu chủ”

Ầm... Thấy được cảnh tượng ở trước mặt, Hình Phong và đội tuần tra của thành phố Tiền Giang, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn....