Chương 11

“ Bọn đệ nói tỷ đi nhà xí chưa ra. Sư mẫu cũng không hỏi nữa. “ Tiểu Hổ đúng là tên đệ tử mà cô ưng ý nhất. Hắn luôn thông minh trong mấy trò xử lí tình huống giật gân này. Nếu má Lâm biết cô đến muộn chắc tối nay sẽ bị cắt mất phần kẹo chanh.

“ Thế các ngươi bàn nhau xong chưa. Hôm nay là trận của đứa nào ? “ Nhược Tuyết vô cùng khâm phục bản thân mình. Nếu như ai đó nói cô dốt môn tóan thì thật sai lầm, chỉ cần biết hết các số cũng như phép tính cũng đã có thể làm giàu được rồi. Ví dụ điển hình chính là cách kinh doanh ngầm ở võ quán này.

“ Thưa đại tỷ, là trận của Tiểu Mập và Lý Lùn. “ Diêp Tuyết trong lòng kinh hỷ. Cô không ngờ rằng hôm nay lại có sự góp mặt của Lùn đại gia. Lần này thì làm ăn lớn rồi. “Ok ! Các ngươi mau để tiền đặt cược lại. Màu đen là của Tiểu Mập, màu trắng là của Lý Lùn.” Diệp Tuyết nhanh chóng phân phó. Đây chính là kiểu kinh doanh ngầm mà cô đã nhắc đến. Trông võ quán có vẻ khang trang, trong sạch như vậy nhưng thực chất bên trong đã bị Diệp Nhược Tuyết làm ô uế tất cả.

Mang danh là đi học võ nhưng thực chất lại nhà những trận cá độ giữa các võ sinh trong võ quán. Nếu tên nào có khả năng giao chiến và muốn thu lợi nhuận từ mấy đòn võ của mình thì hãy đến gặp Diệp Tuyết. Việc kinh doanh này có lợi giữa cả hai bên, người thắng thì nhận được tiền cùng sự ngưỡng mộ của mọi người, còn kẻ thua thì sẽ có cơ hội nhìn nhận lại bản thân mình và tiếp tục tập luyện cho đến khi có thể đánh bại được kẻ thù. Mặc dù hơi phi nghĩa nhưng đòn đánh vào kinh tế này của võ quán Diệp gia đã giúp cho bao nhiêu nhân tài được nở rộ.

Đương nhiên mọi chuyện lại không đơn giản đến vậy. Tiểu Tuyết đóng vai trò vô cùng quan trọng trong những trận cá độ này. Vừa làm trọng tài, vừa là người thu hoa hồng, nên kẻ nào có ý định bùng tiền hoặc chày bửa không chịu trả thì sẽ được lãnh nguyên một quà tặng miễn phí từ đại tỷ Nhược Tuyết. Còn chuyện thu tiền hoa hồng thì thật ngại. Bất quá cô lấy danh nghĩa Diệp gia thu 3 phần tiền đánh cược, còn 7 phần thì dành cho người chiến thắng. Đó chính là cách kinh doanh ngầm mà cô đã nghĩ ra kể từ khi tới võ quán này tiếp nhận đệ tử. Suốt 5 năm trời, tiền thu lời của các trận cá độ lớn bé đã đem lại khỏan tiền khổng lồ 30 vạn cho Nhược Tuyết. Còn cộng thêm tiền tiêu vặt hằng tháng, tiền lãi khi cho vay ( cái này thì Phong ca của ta đã nếm mùi), mục tiêu cuối cùng của cô chính là mua được một căn nhà chung cư hạng trung, thóat khỏi cảnh sống biếи ŧɦái hiện tại.

Nhưng cô đã điều tra khá kĩ, nếu bây giờ, muốn mua một căn nhà chung cư thì cần khoảng 60 vạn. Mà hiện tại tất cả các mó tiền của cô mới chỉ có 40 vạn, để tích góp được 20 vạn thì cô cần một công việc làm thêm ngoài giờ học. Nhưng, nếu để má Lâm biết chuyện thì chắc chắn sẽ không được rời nhà nửa bước, vậy nên, Tiểu Tuyết cần phải bí mật làm việc này. Mà đối tượng cô có thể tin tưởng nhất chính là Hoắc Đình Giang – con người của công việc. Mơ ước của cậu ta vô cùng xa xôi, chính là trở thành một trong những tỉ phú trẻ tuổi nhất Trung Quốc, tuy thuộc dạng gia đình khá giả nhưng vì ước mơ đó là cậu ta đã đi làm thêm từ lúc mới 6 tuổi. Tầm đó thì Đình Giang kiếm tiền bằng cách nhổ tóc bạc hay giúp bà nhặt rau, làm chân sai vặt ẹ trong khi những đứa trẻ khác vẫn còn đang mả miết chơi đùa. ( Ta thấy Hoắc ca đúng là chết vì tiền)

Sau đó, cậu ta tìm những công việc mới hơn, lương cao hơn. Đến giờ, trong tài khoản riêng của Đình Giang cũng đã có mấy trăm vạn. Chẳng sớm thì muộn, cái ước mơ mà mọi người cho là viển vông của câu ta sớm sẽ thành hiện thực. Trận đấu kết thúc, khi Tiểu Hổ hô vang tên người chiến thắng là Lý Lùn thì linh hồn của Nhược Tuyết mới bay trở về thân xác. Cô giả vờ chúc mừng Lùn đại gia, đồng thời tỉ tê cho hắn mấy điều. Đương nhiên, với phong cách sĩ hão của hắn đã mắc bẫy của cô.