Chương 5

Trong căn tin vắng lặng, chỉ có một kẻ đang nằm gục trên bàn ăn chờ đợi. “ Sao lâu tan quá vậy, Nhược Tuyết ta phải chờ đến bao giờ đây. “ Vừa ngồi, cô vừa rên cho đỡ buồn chán. Mấy bác phục vụ bên trong nhà ăn thấy cảnh đó mà không nhịn nổi cười. “ Cháu lại bị đuổi ra khỏi lớp sao ? “ Chỉ riêng câu này thôi cũng đã đủ khiến cô mất mặt rồi.

Nhưng họ hỏi vậy cũng không phải không có lí. Một tuần học, lúc nào cô cũng là người có mặt sớm nhất ở căn tin. Chẳng qua là không trốn tiết thì cũng bị đuổi ra ngoài nên cô thường xuống dưới này bầu bạn với mấy bác. “ Haha, bác đúng là con sâu trong bụng cháu. “Diệp Tuyết hướng về phía quầy bán hàng đang nghi ngút mùi hương của các món ăn, thật khiến người ta rớt dãi mà.

“ Lấy luôn cho cháu 1 suất A bớt cơm và 1 suất D thêm đậu hũ. Còn của cháu là một suất E thêm phần cá chiên của suất B “ Tiểu Tuyết đọc loạn xạ cả lên, nhưng cô không biết rằng, mình đã đọc nhầm hai phần cơm của hai chiến hữu Lam Nhi và Giang Đình. Tiếng chuông reo lên báo hiệu kết thức tiết học.

Tuyết Nhi nhanh chóng đem ba phần cơm đặt lên chiếc bàn VIP của căn tin. Bàn VIP thì bao giờ cũng trội hơn bàn thường, ngồi ở đó vừa được hưởng gió trời mà lại còn được hứng gió từ chiếc quạt máy khổng lồ ở căn tin. Đương nhiên là ai nhanh chân thì người đó chiếm được. Nhờ hồng phúc suốt ngày bị đuổi hoặc cố tình trốn tiết cuối của cô mà đám Lam Nhi được thường xuyên ngồi tại chiếc bàn đó.

“ Các ngươi làm gì mà lâu vậy ? Ta ngồi chờ đau lưng rồi này. “ Nhược Tuyết thúc giục trong điện thoại. Cái bệnh lề mề của Lam Nhi giờ có lẽ đã lây sang cả Giang Đình mất. “Ngươi đi mua 2 cola và 1 nước rau quả đi. Ta bao. “ Tiểu Giang chen giọng nói ngang. Hôm nay hắn thật hào phóng nha. Nhược Tuyết nhìn xung quanh một lúc, đám người trong căn tin vẫn đang nhăm nhe chiếc bàn này nên cô để lại 3 phần cơm luôn trên mặt bàn làm dấu rồi mới chạy đi mua nước.

Máy bán đồ uống tự động là do một công ty nào đó quyên tặng cho nhà trường. Vậy nên hội học sinh trích phần tiền ra để buôn bán, tiền lãi thì để dành cho các hoạt động chung của trường. Cái máy chết tiệt đó lại đặt ở tên bên ngoài cửa phụ của căn tin nên khiến cô chạy thục mạng mới tới nơi. Nhưng cô không biết rằng, trong thời gian đó, chiếc bàn thân yêu của mình đã bị kẻ khác chiếm mất.

“ Hạo Thiên, chúng ta ngồi đây đi, “ Hoa khôi Trúc Vân của trường này đang kéo kéo tay một chàng trai thuộc hàng cực phần về phía bàn VIP. Cô ta coi như không thấy mấy suất cơm đặt sẵn trên bàn mà ngang nhiên ngồi xuống. Chàng trai mà cô ta đang bám chặt lấy chính là Lăng Hạo Thiên, đại ca của trường Song Phúc này. Dáng vẻ tuấn nhã, khuân mặt còn pha nét phóng đãng mê hồn, Hạo Thiên sớm đã nổi danh từ khi mới vào trường này.

Nghe nói Hạo Thiên là con trai của Lăng thị, một gia tộc lớn tại Bắc Kinh. Các công ty lớn nhỏ của Lăng thị chi phối tòan bộ nên kinh tế của Trung Quốc và các nước châu Á. Nắm trong tay quyền lực vô cùng lớn về cả thương mại lẫn chính trị. Nhưng, anh ra lại nổi danh là một tay chơi chính hiệu, suốt ngày chỉ biết ăn chơi và đấm đá. Một sóai ca vừa có tiền vừa có quyền là giấc mơ của vô vàn các thiếu nữ trường Song Phúc này.

Mà Hạo Thiên và hoa khôi Trúc Vân là cặp đôi nổi bật nhất của trường. Đi đâu cũng dính chặt lấy nhau mà cô nàng hoa khôi kia không hề để ý tới tiếng xấu của bạn trai mình mà vẫn bám chặt lấy anh ta như bạch tuộc bắt mồi. Quả thực bái phục. Những người ngồi trên bàn này không chỉ có Hạo Thiên và Trúc Vân mà còn có Diệp Phong lãng tử và con nhỏ ẻo lả hay đi cùng hắn.

Không hiểu sao, khi ngồi vào bàn này hắn cảm thấy có chút gì đó không ổn. Ba suất cơm trên bàn không biết của ai, nhưng khi Diệp Phong nhìn tới một phần cơm có cá chiên thì bất giác giật mình. “ Lúc tới đây em có nhìn thấy ai ngồi đây trước không vậy ? “ Hắn hướng về phía Trúc Vân hỏi. Cô nàng điệu đà trả lời lại. “ Không thấy ah, chút nữa có người đến thì bảo họ đi chỗ khác. Được nha Hạo Thiên. “ Ngón tay trỏ của cô ta đυ.ng chạm vào phần ngực rắn chắc của Lăng Hạo Thiên, rồi cả người đều chụi vào trong lòng anh nũng nịu như con mèo nhỏ.