Chương 17: Hổ Phụ Khuyển Tử

Lục Hi

13/03/2023

Trước Sau

Cái gọi là "Dưới Chân Sinh Mây" cũng không giống như tiên nhân trong truyền thuyết, cưỡi mây đạp gió, xuyên qua bầu trời, đi về phía Bắc Hải chạng vạng.

Một là không thể bay nhanh như vậy, hai là bay ở độ cao thấp.

Nguồn gốc pháp thuật phỏng theo Linh hạc, sau khi thi triển, cưỡi mây bay đi như Linh hạc.

Môn pháp thuật "Dưới Chân Sinh Mây" này hiển nhiên xuất từ "Cửu lão tiên giả phủ, Cửu Hầu tiên sinh Để Khâm Tập".

Hôm đó, sau khi Sở Trần thụ Đồng Tử lục, Hứa Bình đạo trưởng đã truyền thụ "Để Khâm tập" cho hắn.

Nói tới, Sở Trần cảm thấy đạo trưởng chắc chắn đã giấu đi một ít, không có dạy toàn bộ cho hắn.

Bởi vì bên trong không có "Thoát Y Giải Đai" thuật, cũng không có các pháp thuật cao cấp khác.

Nói ra là một bản cắt giảm.

Đạo trưởng, ông không giảng võ đức sao, nói không tính, đã nói không giấu giếm và truyền thụ mọi thứ mà.

Sở Trần oán niệm sâu đậm trong lòng.

Điều duy nhất khiến hắn được an ủi là trong "Để Khâm Tập" ghi lại rất nhiều pháp thuật.

【Pháp thuật: Dưới Chân Sinh Mây】

【Linh phù: Đạp Vân phù】

【Nguồn: Cửu lão tiên giả phủ, Cửu Hầu tiên sinh Để Khâm Tập】

【Dùng hai con ngựa giáp, trên cát viết bốn chữ "Bạch Vân Thượng Thăng", hai lá bùa bay, tế dưới đàn Lục Giáp, chân giẫm lên hai chữ "Khôi Cương", Lôi ấn tay trái, Hạc quyết tay phải, đón lấy một ngụm Đông Phương khí, niệm Hạt Vũ Đạp Vân chú bảy lần, đốt hai lá bùa, sau bốn mươi chín ngày thì hoàn tất. Nếu muốn đi xa, đầu tiên buộc ngựa giáp vào hai chân, kết ấn, mây trắng lập tức bay lên; nếu muốn dừng lại, khai quyết giải ngựa giáp mà hạ xuống.】

【Đạp Vân chú: Cung thỉnh Lục Đinh Lục Giáp thần, Bạch Vân Đãng Vũ Phi Thệ thần】

Muốn thi triển môn pháp thuật này, cần vẽ ngựa giáp "Bạch Vân Thượng Thăng", Đạp Vân phù và nắm vững Hạc Vũ Đạp Vân chú.

Trong số các điều kiện thi pháp nói trên, Giáp Mã phù "Bạch Vân Thượng Thăng" là rắc rối nhất, cần tế luyện bốn mươi chín ngày.

Linh Sơn phái đã nghiên cứu kỹ thuật này qua nhiều thế hệ, lúc này mới có thể cải thiện pháp thuật và rút ngắn thời gian tế luyện xuống còn bảy ngày.

Dưới Chân Sinh Mây thuật coi như là một trong nhiều pháp thuật trong "Để Khâm Tập" tương đối dễ luyện thành và vô cùng thực dụng.

Trong những ngày này, ngoài thu thập Thái Âm, Thái Dương chi khí, Sở Trần dành toàn bộ thời gian còn lại vào việc học vẽ bùa chú sau khi tan việc.

Trước mắt, hắn vẫn đang trong giai đoạn nhập môn vẽ bùa.

Thi triển môn pháp thuật Bạch Vân giáp mã và Đạp Vân phù này đều do Hứa Bình đạo trưởng tặng cho, được coi là phúc lợi của đồ đệ mới, sau này phải dựa vào bản thân Sở Trần hắn tự lực cánh sinh, tự vẽ Linh phù.

Hội Phù Nhất Đạo bác đại uyên thâm, các loại Linh phù vô cùng kỳ quái, quả thực cần phải tốn nhiều công sức.

Sở Trần hiện nay chỉ nắm vững hai loại Linh phù là Ngũ Quan phù và Thoát Y Giải Đai phù.

Cũng không phải tâm tư Sở Trần không ổn, mà là những pháp thuật hiện lên trong Tâm Miếu, hắn dễ dàng nắm rõ hơn, hơn nữa cũng không cần nghi thức tế lễ rườm rà.

Sau khi phát hiện ra bí mật này, hắn đã phấn khích trong mấy ngày.

Quảng Uyên thôn.

Nhóm ba người Sở Trần, Trương tú tài và Hoàng Phú Quý nhanh chóng thu lại đạo thuật bí pháp, chuyển sang đi bộ.

"Đặng gia lão đại và Đặng lão nhị này làm sao vậy? Hôm qua còn thấy bọn họ trộm dưa nhà ta, hôm nay sao lại mất rồi?"

"Nghe nói trong núi xuất hiện một con yêu quái ăn thịt người, đã hại chết bọn họ."

"Thật hay giả vậy? Yêu quái gì vậy?"

"Hình như là một con Hổ Yêu, trông cao to và uy mãnh, vừa xuất hiện, yêu phong nổi lên từng trận, vô cùng hung hãn, vừa gặp phải đã vung một chưởng vυ"t lên trời cao, trực tiếp đánh chết hai tiểu tử Đặng gia."

"Hay lắm, không phải Hổ Yêu đã trừ hại cho dân sao? Hai tiểu tử này, ỷ có lão cha làm thôn trưởng, hoành hành ngang ngược, làm đủ chuyện xấu, từng tên một xấu đến chảy mủ, quả thực là hai tên lưu manh bại hoại; ngày thường hay trộm gà bắt chó, tìm hiểu ngọn nguồn, không phải nhìn trộm con dâu trẻ nhà người ta đang tắm, thì là chọc ghẹo con gái nhà lành, suốt ngày chơi bời lêu lổng, hãm hại lừa gạt, loại người này, nha môn không thu, ông trời thu!"

"Đúng vậy! Chết là đáng đời, ta nhổ, cái quái gì vậy!"

"Hai tiểu tử khốn này chết hay không ta không quan tâm, ta chỉ lo sau này liệu yêu hổ có sẽ xuống núi ăn thịt người hay không."

"Không sai, lời này coi như nói đúng vào đáy lòng ta. Ngươi nói xem, con Hổ Yêu này có khi nào ăn thịt người đến nghiện, thỉnh thoảng tới làm cái lễ tế răng không. Vậy thì chúng ta thảm rồi."

"Hổ Yêu không xuống núi ta cũng sợ, sau này cũng không dám ra cửa."

"Quá đáng sợ rồi!"

...

Quảng Uyên thôn, trước cửa Đặng gia, các hương dân tụ tập xung quanh và bàn tán xôn xao về chuyện đã xảy ra trong thôn hôm nay.

Ngoài nhìn có chút hả hê trước nỗi đau của người khác, từng người không khỏi sinh ra lo lắng, biểu hiện có chút phức tạp.

Sở Trần, Trương tú tài và Hoàng Phú Quý là người tu hành, đều có đạo hạnh tu vi tại thân, nhĩ lực không tầm thường, từ xa đã nghe thấy lời bàn tán của hương dân.

Cả ba giữ im lặng và lắng nghe vô cùng cẩn thận.

Lần này, người đến Quỷ Thần Đô Quản Ti huyện Tân An báo án, hiển nhiên là thôn trưởng Quảng Uyên thôn Đặng Thiết Kiếm. Người bị gϊếŧ hại là hai đứa con trai duy nhất của ông ta.

Đặng Thiết Kiếm xuất thân trong quân ngũ, từng là tinh nhuệ của quân Thanh Châu, được các tướng lĩnh trong quân hết sức khen ngợi; được một vị tướng quân nào đó trong quân thu làm tân binh, khá được coi trọng.

Sau đó, Đặng Thiết Kiếm bị thương, lại thêm tuổi tác cũng đã lớn, không thích hợp tiếp tục ở lại trong quân, nên lựa chọn giải ngũ trong vinh quang và trở về quê nhà Quảng Uyên thôn.

Đặng Thiết Kiếm dựa vào tu vi võ đạo không tầm thường và sự âm thầm giúp đỡ của quý nhân trong quân, một lần hoạt động, chẳng bao nhiêu năm, Đặng Thiết Kiếm đã trở thành thôn trưởng Quảng Uyên thôn, phụ trách chính vụ một thôn, trở thành Thổ Hoàng Đế thật sự.

Nói tới, bản thân Đặng Thiết Kiếm hoàn toàn không có tật xấu, cũng không có lợi dụng quyền thế trong tay để hà hϊếp bách tính địa phương; làm người chính trực, rất có phong phạm và khí độ của hảo hán trong quân, cũng là người nổi danh trong ngoài thôn mười dặm.

Tuy nhiên, hổ phụ sinh khuyển tử.

Đặng Thiết Kiếm hồi đó dấn thân vào quân vụ, sau khi sinh hạ hai người con trai là Đặng đại lang và Đặng nhị lang, ông ta không có thời gian quản giáo, để lại cho thê tử và phụ mẫu song thân chăm lo.

Đặng phụ, Đặng mẫu và thê tử cực kỳ cưng chiều hai đứa con trai của ông ta, không thể chờ đợi để được ôm chúng trong tay và chiều chuộng chúng.

Đặng đại và Đặng nhị lớn lên trong sự cưng chiều của trưởng bối, con người tự nhiên trở nên lệch lạc, ngày thường đi theo bọn du côn lưu manh, tác phong công tử bột, khiến thôn dân và hương dân trong ngoài thôn mười dặm treo xương sống.

Sau khi xuất ngũ trở về nhà, Đặng thôn trưởng nhìn thấy hai đứa con trai thành ra bộ dạng như vậy, trong lòng vừa tức vừa giận.

Mỗi lần hai huynh đệ gây chuyện, Đặng Thiết Kiếm đều giận không thể đánh chết hai tiểu tử khốn trên đường phố.

Đáng tiếc, Đặng Thiết Kiếm cũng chỉ là nghĩ thôi, sau cùng không nỡ xuống tay.

Ông ta chỉ có hai người con trai này.

Sau khi tòng quân bị thương, ông ta đã mất đi khả năng sinh con.

Hai đứa con trai này có không thể chịu nổi thế nào đi chăng nữa, đó cũng là xương cốt thân sinh của ông ta.

Đặng Thiết Kiếm thẳng thắn cương nghị, mỗi lần như vậy đều đỏ mặt, mang hai đứa con trai tới nhà xin lỗi, mất hết mặt mũi.

Sở Trần, Trương tú tài và Hoàng Phú Quý rất nhanh đã đến trước phủ trạch Đặng gia.

Trước cổng, Hương lại và dân binh ra ra vào vào, khá bận rộn.

Thỉnh thoảng, trong phủ vang lên tiếng khóc thê lương của nữ tử, thật sự là tiếng gào khóc thảm thiết, nghe thấy mà đau lòng.

Ba người vừa đi tới trước cửa, bên trong trạch tử, một nam tử trung niên ăn mặc trông cứng cáp vội vàng bước ra.

Nam tử mặt sắc như dao, vẻ mặt cương nhị, trên má trái có một vết sẹo dữ tợn, cũng không xấu xí, ngược lại có khí chất uy nghiêm và khí tức tiêu điều không thể giải thích được.

Người ngoài nhìn qua liền biết người này xuất thân trong quân ngũ.

Dĩ nhiên là người đứng đầu Quảng Uyên thôn, Đặng Thiết Kiếm.

"Hai vị Tiên sư, hai người rốt cục cũng tới rồi."