Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Triều Tiên Quan

Chương 22: Đại Địa Sơn Hà Nhất Quyển Kinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Trần đã có pháp môn tu luyện pháp thuật【Thổi Lông Thành Hổ】từ lâu, chỉ là vẫn chưa nắm vững.

Một là, vẽ【Hóa Hổ phù】có độ khó rất lớn, với trình độ vẽ bùa nhập môn của hắn rất khó làm được.

Hai là, tế luyện pháp thuật【Thổi Lông Thành Hổ】cần một loạt các nghi thức và tế luyện pháp đàn, với trình độ của hắn ít nhất cần phải tế luyện trong một tháng.

Mà trước mắt, sau khi Tâm Miếu hiển hiện pháp thuật【Thổi Lông Thành Hổ】, hắn đã có thể dễ dàng nắm vững môn pháp thuật này và học được tinh túy của thư phù【Hóa Hổ phù】.

Mấu chốt nhất là dùng tế luyện lông hổ trong Tâm Miếu có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, không cần đến bốn mươi hai ngày.

Điều này khiến Sở Trần cảm thấy rất thoải mái.

Một pháp thuật phù chú, từ vẽ Linh phù, tế luyện, chú pháp, cương bộ, v.v... toàn bộ các phương diện đều nắm vững, đó mới gọi là nắm vững thực sự.

Thi triển ra không còn lóng ngóng tay chân, lúc nào cũng lo lắng lãng phí Linh phù, hà tiện, luôn nghĩ đến việc giữ lại cho thời khắc mấu chốt.

Chẳng hạn như, pháp thuật【Dưới Chân Sinh Mây】.

Đây là một môn pháp thuật tốt, tiếc là hiện tại Sở Trần vẫn chưa hoàn toàn nắm vững, chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của sư phụ, sử dụng tới không hề sảng khoái chút nào.

"Phá án lần này, dù sao vẫn có chút thu hoạch."

Nằm trong phòng giam Quỷ Thần Ti rộng rãi và sáng sủa, Sở Trần có vẻ khá ung dung, hắn thậm chí còn đem đạo kinh ra tụng niệm một cách vô cùng thích thú.

Đạo kinh có tên là "Thái Thượng Lão Quân Thuyết Thường Thanh Tịnh Kinh".

Đại địa sơn hà nhất quyển kinh, đề mục rõ ràng lại phân minh.

Sơn hoa dã thảo cùng đàm thuyết, chộn rộn hợp linh nghiêng tai thính.

Đó chính là "Thanh Tịnh Kinh".

Bộ kinh này là kinh điển của Đạo môn, chứa đựng Đại Đạo chí lý, là một trong những bộ đạo kinh mà Huyền Môn đạo sĩ cần phải học.

Huynh đệ trông coi phòng giam cực kỳ lễ độ, yêu cầu phải thỏa mãn mọi chuyện, cần gì đều mang vào, ngoài tự do thân thể bị hạn chế, ba người quả thực là tự tại.

“Lão Quân viết: Đại Đạo vô hình, sinh dục thiên địa; Đại Đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt; Đại Đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật; Ta chẳng biết gọi là gì, chỉ tạm gọi là Đạo. Phàm Đạo ấy: Có trong có đυ.c, có động có tĩnh; Trời trong đất đυ.c, trời động đất tĩnh; Nam trong nữ đυ.c, nam động nữ tĩnh; Giáng gốc giữ ngọn, mà sinh vạn vật…”

Hoàng Phú Quý và Trương tú tài lắng nghe Sở Trần tụng niệm "Thanh Tịnh Kinh".

Lần thứ nhất hai người còn có chút bồn chồn bất an.

Nhưng khi nghe đến lần thứ hai, lần thứ ba, tâm cảnh của hai người cuối cùng cũng dần bình thản xuống.

Tiếng tụng niệm đạo kinh phảng phất một loại lực lượng thần kỳ trong cõi u minh, đạo vận quanh quẩn bên tai, khiến người ta bất tri bất giác quên mọi phiền não, tâm tĩnh lặng như nước, thanh tịnh không bụi trần.

"Sở huynh không hổ là Đạo môn cao đồ, tâm cảnh cùng tu vi này, tại hạ kém xa."

Trương tú tài từ từ thở ra một hơi đυ.c ngầu và chắp tay về phía Sở Trần.

Lời này tuyệt đối là lời từ tận đáy lòng.

Bị vướng vào rắc rối lớn như vậy, lúc này vẫn có thể chuyên tâm tụng niệm "Thanh Tịnh Kinh", hoàn toàn phù hợp với chân ý "thanh tịnh tùy theo tự nhiên", công phu dưỡng khí này, hắn tự cảm thấy không bằng.

Hoàng Phú Quý cũng sờ sờ đầu, nói:

"Sở huynh, nghe thấy tiếng tụng kinh của huynh thật tốt, buồn bực trong lòng đã tiêu hết. Có điều, huynh thật sự không lo lắng sao?"

Sở Trần đặt đạo kinh xuống trước, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

"Cũng không có gì phải lo lắng, oan có đầu nợ có chủ. Thành Hoàng huyện tìm được vong hồn của Đặng Thiết Kiếm thì chân tướng sẽ rõ, nếu vong hồn của Đặng Thiết Kiếm đã tiến vào U Minh phủ, tội danh ngộ sát quan lại của chúng ta sẽ không thể rửa sạch. Cho dù kết quả đi theo hướng nào, chúng ta đều không thể làm chủ, hà tất phải nghĩ nhiều."

"Ài, quả thật như vậy, nghĩ cũng vô ích."

Trương tú tài và Hoàng Phú Quý gật đầu, trong lòng thầm cầu khấn vận may.

Sau khi sinh linh nhân gian chết đi, hầu hết vong hồn đều bị câu vào U Minh phủ, sau đó sẽ chuyển thế đầu thai, sẽ không ở lại nhân gian lâu.

Vong hồn còn sót lại nhân gian được gọi là "ma", do Thành Hoàng, Sơn Thần và Thổ Địa quản hạt.

Thông thường, người tu hành lúc còn sống có oán khí và sát khí nặng, rất dễ hóa thành Du Hồn, trôi giạt ở nhân gian.

Đặng Thiết Kiếm nội tu Long Hổ sát khí, có tu vi võ đạo tại thân, sau khi ông ta chết khả năng rất cao là vong hồn sẽ bị bỏ lại nhân gian hóa thành hồn ma.

Chỉ cần Thành Hoàng phủ của huyện tìm được vong hồn của Đặng Thiết Kiếm và hỏi tới, mọi chuyện sẽ có thể rõ ràng.

Ba người ở trong phòng giam chờ tin tức, điều họ chờ đợi là tin tức về vong của Đặng Thiết Kiếm.

truyện trọng sinh

Sau vài câu nói chuyện, cả ba chìm vào im lặng.

Sở Trần cười cười, lại cầm lấy đạo kinh trên bàn.

Sau khi bái nhập Đạo môn, hắn đã yêu thích tụng niệm đạo kinh.

Mỗi khi tụng niệm, tâm thanh tịnh, phiền não tan biến, cả người rong ruổi trong cảnh giới vi diệu, thường giác ngộ và hiểu biết.

"Đại Đạo vô hình, sinh dục thiên địa;"

"Đại Đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt;"

“Đại Đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật…”

...

Trong phòng giam, tiếng tụng niệm của Sở Trần không nhanh không chậm, không cao không thấp, giống như suối nước trong vắt, êm tai không linh, dư âm lượn quanh.

Trương tú tài và Hoàng Phú Quý bồn chồn bất an đắm chìm vào trong đó, dần dần bình tĩnh trở lại.

Phú Quý huynh thậm chí còn ngủ rất say theo một cách bình thường, đúng thật là thanh tĩnh, mọi phiền não tiêu hết.

Dù là sai dịch canh phòng giam, người nào người nấy cũng đắm chìm vào trong đạo kinh, tính tình còn tốt hơn trước.

Cho đến khi... một nhóm người đến phá vỡ sự thanh tịnh của phòng giam.

"Tiểu nhân bái kiến chư vị lão gia."

Hai sai dịch của phòng giam cung kính hành lễ, khép na khép nép.

"Không cần đa lễ!"

Dễ nhận thấy là nhóm bốn người Từ huyện lệnh, Hứa Bình đạo trưởng, Liễu Không thiền sư và Hoàng Mi.

"Đạo thường chi đạo, ngộ giả tự đắc;"

"Đắc ngộ đạo giả, thường thanh tịnh hĩ."

...

Bốn người đều là hạng tu vi cao thâm, ngay từ lúc ở bên ngoài phòng giam đã nghe thấy tiếng tụng kinh.

"Hứa huynh, đồ đệ này của huynh tâm tính thật tốt, vướng phải phiền phức lớn như vậy, vẫn có thể chuyên tâm tụng kinh, nhập định nhập tĩnh, công phu này, đừng nói là một thanh niên vừa mới nhập Đạo, cho dù là ta huynh ở tuổi này, có thể làm được bước này, cũng là ít lại càng ít.”

Từ huyện lệnh khá xúc động và khen ngợi hết lời.

Hoàng Mi cũng có ấn tượng tốt với Sở Trần, rất có trách nhiệm: "Tiểu tử quả thật không tệ, Hứa đô quản đã thu được một đồ đệ tốt."

Hứa Bình đạo trưởng nghe Từ huyện lệnh và Hoàng Mi khen đồ đệ nhà mình, sắc mặt tuy không thay đổi nhiều, nhưng trong lòng lại khá vui.

Một là nở mày nở mặt trước mặt các đồng liêu, hai là biểu hiện của đồ đệ khiến ông rất vui.

Đúng như Từ huyện lệnh và Phó đô quản Hoàng Mi đã nói, gặp phải loại rắc rối lớn như "ngộ sát quan lại triều đinh", vẫn có thể bình ổn tinh thần tụng niệm "Thanh Tịnh Kinh", nhập định nhập tĩnh, biểu hiện này đối với người tu hành Đạo môn mà nói là điều vô cùng quý giá.

Đôi khi, nó còn quan trọng hơn tư chất căn cốt, gọi là "tuệ căn" cũng không quá.

Liễu Không thiền sư xoay chuỗi hạt Phật trên tay:

"A Di Đà Phật ~ Bần đạo cảm nhận được một chút thanh tĩnh tùy theo tự nhiên từ trong tiếng tụng kinh, Ý Cảnh thường xuyên im lặng và yên tĩnh thực sự, đích thật là một hạt giống tốt, hữu duyên với Phật ta..."

"Khụ khụ ~"

Hứa Bình đạo trưởng liên tục ho khan.

Hay lắm, thứ gì cũng có duyên với Phật, ta tìm đồ đệ dễ lắm sao?

Chưa kể là một đồ đệ có ngộ tính như vậy.

"Chư vị, hay là vào trong trước đi."

Hứa Bình đạo trưởng nhanh chóng đổi chủ đề, ngắt lời Liễu Không thiền sư.

Từ huyện lệnh và Hoàng Mi cười haha:

"Vào trong thôi, mấy tiểu tử có lẽ đang sốt ruột chờ đợi, mau sớm trả lại trong sạch cho chúng."
« Chương TrướcChương Tiếp »