Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Triều Tiên Quan

Chương 4: Da Bò Hai Tấm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Hi

07/03/2023

Trước Sau

Ở thế giới thần thần quỷ quỷ này, nếu một thân một mình gặp phải chuyện quỷ dị, kỳ quặc loại này, trong lòng Sở Trần chắc chắn đã hoảng sợ, né tránh thật xa.

Nhưng có đạo trưởng ở đây, Sở Trần không còn sợ nữa, ngược lại còn có chút chờ mong.

Ba chân bốn cẳng, đi theo sau.

Đi chừng trăm bước, tránh bao đất lớn hở miệng, hai người nhìn thấy một lão nhân đang vùi đầu khóc.

Lão nhân mặt áo vải bố ngắn tay, đã giặt đến bạc màu; trên người, trên ống quần và trên da tay ngăm đen dính không ít bùn đất vàng; chân đi giày rơm rách nát; ăn mặc giống lão nông thôn quê bình thường, cũng không quá lạ thường.

"Cụ già, đã gặp phải chuyện khó khăn gì sao?"

Lão hán đột nhiên nghe thấy tiếng nói, có lẽ hơi sợ hãi, vô thức ngả về phía sau.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy hai vị đạo sĩ, tâm tình căng thẳng của ông lão lại thả lỏng, dùng tay áo lau lên khuôn mặt già nua đầy nước mắt, thở dài.

"Ta bị mất bò!"

Lão hán bộc bạch với hai người.

"Chiều nay, ta thả bò đến Ô Quy Sơn, ở đó có suối dày đặc, đồng cỏ và nguồn nước dồi dào tươi tốt, bò ăn rất vui thích, cả buổi cũng không chịu dời chỗ. Ta nghĩ như ngày thường lão Ngưu ăn vui thích sẽ không chạy loạn, thế là tìm một nơi chợp mắt một lát, nào ngờ khi tỉnh dậy, lão Ngưu đã mất rồi.”

"Cho nên, ta liền đi lão Ngưu, tìm khắp nơi, tìm một mạch đến cả buổi chiều..."

Nói đến đây, lão hán vốn cố kìm nước mắt lại chảy ra không ngừng.

"Lão Ngưu là mệnh căn tử của nhà ta, con trai ta từ nhỏ đã bị té gãy chân, không làm được việc nặng, lão hán ta tuổi cũng đã cao, ngày thường may nhờ có lão Ngưu giúp những việc nặng, lão Ngưu mất rồi, nhà ta phải phải làm sao, trồng ruộng không được, thuế má đóng không nổi, cả nhà sẽ phải chết đói... Ta không thể không tìm về..."

Nghe ông lão luyên thuyên kể lại.

Hứa Bình đạo trưởng và Sở Trần nhìn nhau, không hiểu ra làm sao.

Sở Trần càng thêm sởn gai ốc.

Bởi vì, bên cạnh bao đất, rõ ràng có một con bò già đang vẫy đuôi, ung dung gặm cỏ.

Ở một bên, dây thừng buộc chặt vào thân cây cứng cáp.

Điều này có chút quỷ dị.

Còn bò già nhất định không tự mình trở về, càng không thể tự buộc mình.

Lão hán ngồi ở chỗ này khóc lâu như vậy, cũng không thể nào không phát hiện thấy con bò...

Điều này... quá quỷ dị.

Sở Trần nuốt nước miếng, chỉ vào con bò, nói:

"Cụ già, đây lẽ nào không phải bò của nhà ông sao?"

Ông lão liếc nhìn con bò, hiền lành gật đầu.

"Là của nhà ta, ta tìm kiếm cả buổi chiều mới tìm được về!"

Sở Trần, Hứa Bình đạo trưởng và Tiểu Quỷ Tử ngày càng trở nên khó hiểu.

Nếu bò cũng đã tìm được về rồi, tại sao lão hán còn khóc lóc thương tâm như vậy?

Lẽ nào còn có ẩn tình gì?

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của sư đồ đạo sĩ, lão hán nghẹn ngào thấp giọng giải thích:

"Tìm được rồi thì có ích gì, đã lỡ việc rồi."

"Hôm nay là ngày cầu khấn Sơn Thần gia gia, vì tìm bò, ta đã để lỡ canh giờ qua lâu rồi, Sơn Thần gia gia nhất định sẽ nổi giận, huhuhu, nên làm thế nào cho phải đây, nên làm thế nào mới tốt đây!"

Nói một lúc,

Lão hán lại lau nước mắt, thổ lộ hết:

"Sơn Thần gia gia kiêng kỵ nhất là người khác bất kính với ông ấy, ngày thường nếu ai cầu khấn mà tụng niệm ít, ông ấy đều sẽ giáng thịnh nộ và nghiêm gia trừng phạt, huống chi để lỡ ngày cầu khấu quan trọng nhất."

"Lão hán ta thật sự không cố ý để lỡ, thật sự là con bò già quá quan trọng đối với nhà ta, mất đi lão Ngưu, cả nhà ta phải làm sao?"

"Ta đã tận lực tìm bò, nhưng vẫn để lỡ canh giờ, huhuhuhu, Sơn Thần gia gia giáng tội, cả nhà đều phải gặp tai ương, lão hán ta nên làm thế nào mới phải..."

"Ta cũng không muốn như vậy, ta chỉ là quá mệt mới chợp mắt một lát, tối hôm qua đã tụng kinh cầu khấn quá muộn..."

...

Lão hán thổ lộ hết từng câu từng chữ, nói mãi nói mãi, có lẽ áp lực tâm lý quá lớn, đột nhiên không khỏi nhảy dựng lên, lập tức gào khóc, càng khóc càng thương tâm hơn khi nãy.

Tiểu Quỷ Tử trợn mắt há hốc mồm, trong mắt có sự bối rối, ngạc nhiên và sửng sốt trước chuyện bé xé ra to của lão hán.

Trong khi Hứa Bình đạo trưởng và Sở Trần thì thở dài.

Với kinh nghiệm trải qua hai kiếp của Sở Trần, hắn có thể hiểu được sự gào khóc và cảm xúc sự đổ vỡ của lão hán.

Điều này giống như trong kiếp trước, một nhân viên văn phòng bình thường thuê nhà, vay mua xe, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, mỗi ngày cần cù chăm chỉ, cẩn trọng trong công việc, tiền lương kiếm được chỉ vừa đủ trang trải chi phí, mỗi ngày đều sống trong gánh nặng và áp lực cao, tinh thần căng thẳng, khiến người ta không thở nổi.

Bỗng dưng một hôm đi làm muộn, công ty vừa xử phạt, vừa phạt tiền thưởng... Cuộc sống vốn dĩ đã căng thẳng, eo hẹp càng trở nên khó khăn hơn...

Giờ phút này, sự tồn đọng của nỗi buồn khổ, uất nghẹn và mệt mỏi của ngày trước bỗng nhiên bùng phát.

Giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, khiến tinh thần người ta suy sụp và không kiểm soát được cảm xúc...

Nam nhi không dễ rơi nước mắt, sự gào khóc của lão hán, chẳng phải là nỗi chua xót và sự bất lực của bao người khác.

Ban ngày triều đình thu thuế, gánh nặng cuộc sống; ban đêm yêu tà quấy nhiễu, phải cầu khấn thần quỷ, bận rộn đến khiến người ta thở không nổi.

Con bò có hai tấm da, lột hết tấm này lại đến tấm khác, rỉ máu.

Khó khăn của cuộc sống, lúc này bày ra vô cùng sống động và khó quên.

"Cụ già, đừng buồn, phía trước xe tất phải có đường, nhất định sẽ có cách."

Sở Trần ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ nhẹ vào lưng lão hán, vừa an ủi, vừa nhìn về phía Hứa Bình đạo trưởng.

Cái gọi là "cách", đó chắc là danh Thiên tào, đạo trưởng thân mang đạo hạnh ra tay rồi.

Trong số những người có mặt, đạo trưởng là người duy nhất có thể giúp được lão hán giải quyết rắc rối.

Hơn nữa, với tính khí nhiệt tình của đạo trưởng mặt lạnh, nhất định cũng sẽ ra tay.

Trong lòng Sở Trần biết điều này.

Có điều, hắn cũng không hấp tấp mở miệng, thay đạo trưởng người ta ôm đồm nhiều việc.

Hành vi này quá ngu xuẩn.

Hứa Bình đạo trưởng bắt gặp ánh mắt của Sở Trần, hiểu được tâm tư của hắn, khẽ gật đầu tỏ vẻ khá hài lòng.

Người trẻ tuổi bình thường, hấp ta hấp tấp, biết ông ta thân mang đạo hạnh, lại là Thiên triều Tiên lại, lúc này phần lớn đã nói khoác, khoe khoang với lão hán, miệng lưỡi lưu loát.

Người này tâm tính thuần lương, lòng mang thiện niệm, nhưng lại giữ được tính ôn hòa, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, thực sự rất tốt.

Hứa Bình đạo trưởng không nói nhiều với Sở Trần, vươn tay đỡ cụ già đứng dậy, nói:

"Cụ già, không có khó khăn gì không giải quyết được, đừng khóc hại thân, ông cũng đã nhìn ra chúng ta là đạo sĩ, có thuật giao tiếp với quỷ thần, hay là bần đạo giúp ông nói vài lời với Sơn Thần, ông thấy thế nào?"

"Điều này... có thể được sao?"

Lão hán lau nước mắt, trong lòng có chút nghi kị: "Sơn Thần gia gia được triều đình sắc phong, là Chính tự Sơn Thần, không phải Da^ʍ tự Tà thần, nếu không thành, e rằng Sơn Thần gia gia sẽ càng thêm nổi giận, lão hán ta... gánh không nổi."

Hứa Bình đạo trưởng vỗ vai lão hán, nói: "Không cần lo lắng, bần đạo cũng là đạo sĩ từng đến đế đô truyền độ thụ lục danh xứng với thực, nói không chừng Sơn Thần sẽ nể mặt ta."

đế đô, truyền độ, thụ lục...

Nghe thấy lời này, dù là lão hán ít hiểu biết cũng không khỏi nổi lòng tôn kính, liên tục chắp tay thi lễ.

"Thì ra là pháp sư lão gia tại thượng, lão mắt vụng về, kính xin đạo trưởng đừng trách."

Trong lúc nói, trên mặt lão hán lộ ra vẻ vui mừng, tay chân nhanh nhẹn, lau khô nước mắt, kéo con bò già, dẫn đạo trưởng, Sở Trần và Tiểu Quỷ Tử đi về hướng cửa thôn.

Không bao lâu, nhóm người tiến vào trong thôn.

Trong thôn dường như rất yên tĩnh, bên đường không thấy bất kỳ người đi đường nào.

Nếu không phải có tiếng chó sủa, gà gáy, e rằng sẽ người khiến người ta lầm tưởng mình bước vào một thôn vắng, yên tĩnh đến lạ.

Lão hán giải thích: “Mọi người đều đang ở trong nhà tụng kinh cầu khấn, trẻ con cũng phải tụng kinh.”

Sở Trần kinh ngạc.

Sau khi nghe kỹ, quả nhiên nghe thấy tiếng tụng kinh.

Xung quanh trang nghiêm và yên bình, như thể bước vào một ngôi miếu hay một tòa đạo quán.
« Chương TrướcChương Tiếp »