Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Tử Đích Sủng Thần

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Phạm đại nhân, không biết ngươi am hiểu quốc sự như vậy, ở phương diện này liệu có thập phần quen thuộc hay không?” Độc Cô Diễm vừa nói trào phúng, một bên vừa thoát hạ xiêm y chính mình.

Hắn có dáng người thật tốt, cơ ngực hơi hơi phập phồng, da thịt màu đồng, biểu hiện hắn là một người cực kỳ coi trọng chuyện rèn luyện thân thể, nhưng tối dẫn nhân chú ý chính là hắn nửa người dưới ngang nhiên bày tỏ du͙© vọиɠ.

“Hoàng Thượng ngươi…” Phạm Văn Diệp cho dù ngốc như thế nào, cũng biết kia đại biểu cho cái gì, nhưng mà… hắn là nam nhân a!

Hắn cố động thân mình lui về phía sau, ý đồ cách xa Độc Cô Diễm một chút, nhưng thực là lực bất tòng tâm.

Độc tác tiếp theo, Độc Cô Diễm đã muốn tiến về phía trước, cả thân mình đặt ở trên người Phạm Văn Diệp.

“Trẫm thực tò mò ngươi ở phương diện này có hay không cũng kí©h thí©ɧ giống như kẻ khác!”

Độc Cô Diễm ác ý cười ra tiếng, hơi thở ấm áp phả lên mặt Phạm Văn Diệp, khiến hắn một trận run rẩy.

Phạm Văn Diệp thực sự không muốn khuất phục như vậy, hắn dùng ánh mắt không hề sợ hãi nghênh hướng Độc Cô Diễm, hai tay dùng sức nghĩ muốn đẩy Độc Cô Diễm ra, nhưng ở dưới thúc giục bức hạ của mị dược, này cơ hồ là một việc không có kết quả.

“Buông ta ra!” Phạm Văn Diệp hoảng hốt khi nhìn thấy hành vi trắng trợn của Độc Cô Diễm, ý sợ hãi che kín cả hai tròng mắt.

Độc Cô Diễm căn bản không thèm nhìn đến chống cự của hắn, thô bạo xả hạ quần áo Phạm Văn Diệp, không đến một khắc, Phạm Văn Diệp đã toàn thân trần trụi.

Này một xả làm cho Độc Cô Diễm kinh ngạc không thôi nhìn chằm chằm thân thể trần trụi dưới thân, bởi vì Phạm Văn Diệp thân thể yếu đuối, không hay phơi nắng, cho nên da thịt trắng nõn mà nhu nộn bóng loáng, hơn nữa sau khi bị mị dược tác động, còn nhiễm thêm một tầng hồng sắc, hiển nhiên lại càng mê người.

Độc Cô Diễm vạn vạn lần không thể tưởng tượng được hắn cư nhiên lại xin đẹp như thế, còn tuyệt hơn cả thân thể của nữ nhân.

Độc Cô Diễm nhịn không được thân thủ loạn động ở trên người Phạm Văn Diệp, đầu ngón tay lướt qua mỗi một tấc đường cong, xúc cảm liền sâu sắc cảm thụ được da thịt bóng loáng như tơ, kích khởi Phạm Văn Diệp một trận run rẩy cùng chống đẩy, cuối cùng đại thủ đi vào địa phương tối mẫn cảm của hắn, mạnh mẽ cầm lấy.

“Nga!” Phạm Văn Diệp phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, cảm giác được xoa nắn của Độc Cô Diễm, du͙© vọиɠ cường ức rốt cuộc khống chế không được, đột ngột tăng vọt trong cơ thể giống như phải bùng nổ đi ra.

“Không… được!”

Hắn vươn tay cố gắng ngăn cản Độc Cô Diễm nhu lộng, lại vô lực nằm trên giường, tái cố gắng giãy dụa như thế nào cũng không được, hoàn toàn không thể khắc chế được từng trận từng trận sóng triều kɧoáı ©ảʍ kia hướng hắn đánh úp lại.

“A a…” sau khi nở nụ cười tràn ngập ý vị trào phúng, Độc Cô Diễm đại thủ dùng sức dần thu lại, Phạm Văn Diệp du͙© vọиɠ lửa nóng không thể át chế mà tiết ra.

“A…!” Phát tiết qua đi, một trận mỏi mệt lại kéo đến, Phạm Văn Diệp suyễn khí, lý trí còn sót lại không ngừng cảnh cáo hắn, phải mau chạy nhanh thoát đi mới có thể toàn mạng, nhưng hắn hiện tại ngay cả một ngón tay cũng nâng không nổi, huống chi là đứng dậy?

Bàn tay Độc Cô Diễm khiến hắn cảm thấy ghê tởm cũng không dễ dàng kết thúc như vậy, lặng lẽ hướng tới địa phương phía sau nơi hắn không hề nghĩ ngợi đến. Ngay sau đó là đau nhức khó có thể thừa nhận.

“Không cần! Ngươi làm cái gì?”

Phạm Văn Diệp khó chịu giãy dụa, ác ma hại người này rốt cuộc nghĩ muốn làm cái gì?

Nhìn thấy Phạm Văn Diệp hai tròng mắt tràn ngập sợ hãi, môi Độc Cô Diễm liền hiện lên một mạt mỉm cười tàn khốc.

“Như thế nào? Ngươi nghĩ rằng chỉ như vậy liền xong rồi sao?”

Hắn ác ý giật giật ngón tay, vừa lòng cảm thụ Phạm Văn Diệp rất nhanh một trận co rút lại: “Chờ chút nữa mới là phần chính a! Phạm đại nhân, ngươi cần phải hảo hảo nhận thức rõ ràng, ai mới thật là người có thể khống chế kẻ khác!”

Phạm Văn Diệp còn chưa đáp lời, một trận thống khổ từ sâu tận bên trong lại trào lên chiếm cứ.

“A….!” Tiếng kêu thống khổ vang lên ngắn ngủi sau lại nhanh chóng tiêu thất, đau đớn như bị xé rách làm cho Phạm Văn Diệp chỉ có thể cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch thống khổ thở dốc, nước mắt sớm đã không thể khống chế từng giọt chảy xuống.

Hảo đau! Vì cái gì phải đối đãi với hắn như vậy? Phạm Văn Diệp trong lòng không ngừng hò hét, không thể tin nổi ông trời vì sao phải đối hắn tàn nhẫn như thế.

Hắn cảm nhận được cực đại ở trong cơ thể hắn không ngừng thôi tiến len phía trước, lại là một trận cường đại xé rách đau nhức. Phạm Văn Diệp đau đớn khó nhịn vươn tay ra, móng tay ở trên lưng Độc Cô Diễm để lại vài vết cào hồng rực.

“Không… Đừng!”

Tiếng kêu thảm thiết kinh tâm thoát ra, khiến kẻ khác nghe thực không đành lòng, nhưng Độc Cô Diễm hoàn toàn mặc kệ thống khổ của Phạm Văn Diệp, một lòng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ đang được Phạm Văn Diệp co rút bao lấy, nhịn không được càng thêm cuồng dã luận động mạnh lên.

“Ô… A…” Phạm Văn Diệp thống khổ lắc đầu giãy dụa, thân mình vì bị Độc Cô Diễm trừu sáp mà kịch liệt nảy lên, một mùi máu tươi thản nhiên tràn ra, khẳng định chính mình đã bị thương không nhỏ.

Thế nhưng du͙© vọиɠ dưới sự kích động cùng dược hiệu còn chưa hoàn toàn tiêu lui lại chậm rãi dựng lên, khiến Phạm Văn Diệp vừa đau khổ lại khát cầu, cả người run rẩy không thôi. Mà lúc này, tay Độc Cô Diễm một lần nữa trở lại thân hình lửa nóng của hắn.

“Trẫm cũng không phải là người chỉ biết thỏa mãn bản thân!”

Độc Cô Diễm tà mị cười, bắt đầu vuốt ve thân mình Phạm Văn Diệp.

Phạm Văn Diệp phân thân lửa nóng vốn đã phát hiện, vừa tiếp xúc với tay Độc Cô Diễm, lại càng kêu gào đói khát. Hắn hảo hận chính mình, nếu chỉ có thống khổ, nhẫn nhịn cắn chặt răng liền có thể trôi qua, nhưng dưới tình huống không tình nguyện bị xâm phạm còn có thể đạt tới cao trào, kia tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất cả đời này.

“Không cần chạm! Ngô…” Không kịp giãy dụa, hỗn hợp thống khổ cùng kí©ɧ ŧìиɧ đã hướng Phạm Văn Diệp đánh úp lại, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cho Phạm Văn Diệp nóng rực cứng rắn đứng lên, này khiến hắn càng cảm thấy bi phẫn.

“Phải không? Nhưng ngươi ở nơi này hình như không phải nghĩ như vậy.” Độc Cô Diễm càng thêm xoa bóp ác liệt, vừa lòng khi nghe được tiếng rêи ɾỉ không phải mang theo thống khổ, mà là tiếng thấp ngâm du duyệt.

Độc Cô Diễm hơi thở hưng phấn ở bên tai Phạm Văn Diệp nói nhỏ: “Như thế nào? Trẫm làm cũng không tồi đi?”

Phạm Văn Diệp vừa xấu hổ lại bi phẫn nghĩ muốn phủ nhận, nhưng là ở dưới kí©h thí©ɧ mãnh liệt của Độc Cô Diễm chỉ có thể hóa thành rêи ɾỉ liên tiếp.

“A… A…” Mị dược đã hoàn toàn khống chế cảm quan cùng lý trí Phạm Văn Diệp, hắn mắt khẽ nhắm hờ, thở gấp liên tục, hoàn toàn vô lực chống cự, động tác giống như nữa nhân nghênh hợp Độc Cô Diễm.

Độc Cô Diễm thực không ngờ du͙© vọиɠ chính mình đối với Phạm Văn Diệp lại mãnh liệt như thế, mà Phạm Văn Diệp lúc mất đi khống chế cư nhiên lại mị nhân như vậy, ý tưởng ban đầu thầm nghĩ làm nhục hắn đã sớm không thấy, mà giờ này chỉ còn ham muốn một lần lại một lần chiếm lĩnh hắn.

“Còn chưa có chấm dứt đâu, Phạm đại nhân.”

Lại là một lần cường hãn đĩnh tiến, rước lấy Phạm Văn Diệp khó nhịn quát to, hai tay lại càng thêm dùng sức bắt lấy Độc Cô Diễm, móng tay ấn hạ thật sâu.

Cuồng bạo chiếm đoạt hiện tại mới chính thức bắt đầu, đêm còn rất dài lâu!

Khi ánh mặt trời sáng lạng chói mắt từ ngoài cửa sổ tiến vào, Phạm Văn Diệp mới từ sâu trong mộng chuyển tỉnh, hắn gian nan mở mắt nhìn, ánh sáng chói chang nhắc nhở hắn mặt trời đã sớm lên cao ba sào, quá thời gian lâm triều.

“Không xong!”

Phạm Văn Diệp vội vả bước xuống giường, nhưng đau đớn từ phía sau truyền đến làm cho hắn hư nhuyễn ngã xuống.

” Hảo đau!”

Khó chịu ngã ngồi ở dưới đất,chất lỏng ấm áp dọc theo bắp đùi chảy xuống, trong lúc mơ màng hắn còn chưa rõ đến tột cùng là làm sao vậy, nhưng trí nhớ lại càng ngày càng rõ ràng, tất cả hình ảnh không thể chịu nổi dần dần tái hiện, đó là ác mộng hắn cả đời đều không thể quên, mà khi hắn tỉnh ngộ nhìn xuống, chất lỏng ấm áp kia đích thực là của nam nhân!

” Ác……” Rốt cuộc nhịn không được, Phạm Văn Diệp gần như nôn hết mọi thứ, bụng một trận lại một trận cồn cào, ngay cả nước mắt đều bị buộc đi ra.

Sau khi nôn xong, Phạm Văn Diệp mới khó chịu hô hấp ồ ồ, tuy chỉ còn lại cảm giác ghê tởm, nhưng không biết vì sao, nước mắt lại ngăn không được chảy mạnh xuống.

Theo trí nhớ đêm qua, hắn rốt cuộc không chịu được Độc Cô Diễm cuồng bạo chiếm đoạt mà mất đi lí trí, nhưng hễ nhớ tới chính mình cư nhiên giống như nữ nhân ham muốn được Độc Cô Diễm yêu thương, còn không ngừng phát ra tiếng kêu cao vút, mê hoặc liêu nhân, cho dù có bị mị dược khống chế mà không thể kìm nén, nhưng hắn dù sao cũng là kẻ đọc sách thánh hiền, quan lại thượng thư, có thể nào lại phóng đãng vô sỉ như thế? Sự thật này bảo hắn làm sao chấp nhận nổi?

Phạm Văn Diệp trời sanh tính tình vốn cương trực, lại rất nghiêm khắc với bản thân. Làm quan có ai chưa từng qua tửu quán? Nhưng Phạm Văn Diệp lại không hề như vậy, ngay cả hoan yêu đến nay cũng chưa từng nếm qua, hắn thật sự không thể nhận thức được chính mình đêm qua.

Hắn càng nghĩ lại càng không ra, vì cái gì Độc Cô Diễm lại dùng thủ pháp hạ lưu ác liệt đến như thế để đối đãi hắn, chẳng lẽ là do ác cảm việc hắn can gián nhiều lời? Nếu hắn không muốn làm một cái hoàng đế tốt như vậy, hắn hội có thể rời bỏ triều đình!

Phạm Văn Diệp miễn cưỡng nhấc thân mình đau đớn đứng dậy, chậm rãi mặc vào xiêm y đêm qua bị ném sang một bên, tuy chỉ là mấy động tác đơn giản, nhưng lại chạm đến vết thương ở dưới thân, hắn đành phải cắn răng nhẫn nhịn, sau một hồi chật vật rốt cục cũng đem chính mình sửa soạn tạm ổn, Phạm Văn Diệp cố gắng bảo trì trấn định, đi ra khỏi tẩm cung, hắn không thể để cho người bên ngoài nhìn ra chỗ khác thường.



Hoàng Thượng hôm nay tâm tình khẳng định tốt lắm.

Tiểu Đức Tử chưa từng thấy qua Hoàng Thượng ngay cả lúc phê tấu chương cũng có thể mỉm cười, Hoàng Thượng luôn luôn ghét nhất phải làm loại chuyện phiền toái này.

Hơn nữa Hoàng Thượng hôm nay cư nhiên tự giác lâm triều buổi sáng, bình thường đều là ba thúc giục bốn thỉnh mời, hắn mới có thể miễn cưỡng khởi giá!

Còn có còn có, Hoàng Thượng hôm nay cư nhiên còn vừa cười vừa cùng chúng thần hàn huyên.

Thiên na! Này rất trái ngược với bình thường, Hoàng Thượng rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ cùng thượng thư đại nhân hôm nay không vào triều có quan hệ?

Lại nói đến Phạm đại nhân, đương tốt đẹp tự nhiên lại nhiễm phong hàn, hơn nữa đêm qua còn vì thân thể không khoẻ mà phải ở lại tẩm cung của Hoàng Thượng nghỉ ngơi một đêm, Hoàng Thượng không phải ghét nhìn thượng thư đại nhân nhất sao?

Này…… Này còn không phải là thật sự rất khác thường?

Trên cơ bản, bằng cái đầu ngốc của Tiểu Đức Tử là không có khả năng nghĩ ra nguyên nhân, bởi vậy, hắn chỉ có thể mang vẻ mặt buồn bực đứng ở một bên bồi Độc Cô Diễm. Mà đương kim Thánh Thượng mặt luôn mỉm cười xem tấu chương ở ngự thư phòng, kia tươi cười còn quá mức du duyệt, giống như nội dung tấu chương có bao nhiêu là phấn khích thú vị.

” Hoàng…… Hoàng Thượng!” Tiểu Đức Tử cảm thấy được chính mình đã sắp bị tươi cười của Độc Cô Diễm dọa đến phát bệnh, da gà nổi đầy người sớm đã đứng run rẩy trên mặt đất.

” Làm sao vậy?” Độc Cô Diễm tâm tình thật tốt ngẩng đầu lên, thú vị nhìn chằm chằm Tiểu Đức Tử.

” Phạm…… Phạm đại nhân hắn thân thể hoàn hảo sao?”

Ngượng ngượng ngùng ngùng mở miệng, Tiểu Đức Tử thật sự tò mò đêm qua đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì.

” Cũng không tồi, nghỉ ngơi mấy ngày hẳn là sẽ hảo.”

Độc Cô Diễm khóe miệng gợi lên một mạt cười.

Tiểu Đức Tử cho tới bây giờ chưa thấy qua Độc Cô Diễm tươi cười như vậy, đó là hơi thở đắc ý thỏa mãn mang theo một tia xâm lược, giống như trước tiên phải đem con mồi tận tình đùa bỡn một phen, rồi sau đó mới ăn tươi nuốt sống.

Ảo giác, nhất định là ảo giác! Tiểu Đức Tử trong lòng mãnh liệt lắc đầu, hắn hoài nghi chính mình có phải đang nhìn lầm hay không.

(chẳng hiểu sao ta thấy em này có tiềm năng làm ngây thơ nhược thụ =))~)

” Chính là, Hoàng Thượng ngài không phải không thích Phạm đại nhân hay khuyên can ngài sao? Chỉ cần hắn mở miệng một cái, ngài liền phi thường…… Ách, không cao hứng lắm.” Cho dù Hoàng Thượng hiện tại tâm tình thực tốt, nhưng Tiểu Đức Tử vẫn là nên thật cẩn thận lựa chọn ngôn từ, để tránh không cẩn thận lại thổi bùng ngọn lửa đang tạm thời ngủ say của Độc Cô Diễm.

” Trẫm đêm qua phát hiện thanh âm của hắn thực ra cũng không tồi, cũng không khiến kẻ khác chán ghét như vậy.”

Lại là đồng dạng tươi cười, còn mang theo một tia…… Ái muội? Tiểu Đức Tử nhu nhu ánh mắt, quyết định chốc nữa đi tìm ngự y xem sao.

” Phạm đại nhân hắn vẫn trung tâm vì quốc, hơn nữa tiên hoàng cũng thập phần coi trọng hắn, Hoàng Thượng ngài nguyện ý cùng hắn ở chung, thật sự là tốt quá.”

Tiểu Đức Tử cả gan giúp Phạm Văn Diệp nói tốt vài câu, không thể tưởng được Độc Cô Diễm cư nhiên không có giận dữ, ngược lại còn mỉm cười.

Hoàng Thượng hắn…… Thật sự là bệnh không nhẹ a!



Phạm Văn Diệp đã ở nhà nghỉ ngơi cả một ngày, thân thể vẫn là cực độ không thoải mái, nhưng sáng sớm hôm nay, hắn vẫn cố gắng kéo lại tinh thần vào triều, bởi vì hắn có chuyện càng sớm giải quyết càng tốt.

Cả trong lúc lâm triều, Phạm Văn Diệp vẫn cảm giác được ánh mắt Độc Cô Diễm tràn ngập hưng vị

đảo qua ở trên người hắn, đã vài lần hắn nghĩ muốn cáo lui, nhưng lại cố áp chế cổ xúc động này sinh sôi, run rẩy bước ra ngoài.

” Thần có việc bẩm cáo.”

” Nga? Thượng thư đại nhân thỉnh nói.”

” Thần…… Nghĩ muốn từ quan quy ẩn, thỉnh Hoàng Thượng đáp ứng.”

Phạm Văn Diệp lời vừa nói ra, nhóm đại thần liền một trận xôn xao, trên đại điện vang lên một mảnh ong ong chụm đầu bàn tán, Độc Cô Diễm cũng vạn phần kinh ngạc. Hắn nhấc tay ý bảo mọi người im lặng, đại điện nhất thời lại khôi phục tĩnh mặc.

” Thượng thư đại nhân sao lại đột ngột có ý niệm này?”

Độc Cô Diễm đương nhiên biết là vì cái gì, bởi vì hắn chính là” Nguyên nhân” sinh ra cái ý niệm kia.

Độc Cô Diễm ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Phạm Văn Diệp, Phạm Văn Diệp hạ thấp mi mắt, không dám đáp lại cái nhìn kia, cẩn thận nói:” mẫu thân của thần đã nhiều năm nằm ở

trên giường bệnh, thần là muốn từ quan hầu hạ thang dược, chuyên tâm chiếu cố chăm sóc mẫu thân.”

Phạm Văn Diệp cực hiếu thuận với mẫu thân mọi người đều biết, hắn hy vọng lý do như vậy có thể khiến Hoàng Thượng đáp ứng thỉnh cầu. Mặc dù hắn từ đáy lòng đã nhận định, Độc Cô Diễm vốn thực hận hắn không sớm ngày biến mất.

” Trẫm thực hiểu được tấm lòng hiếu thuận của ngươi, nhưng là quốc sự cũng phi thường cần đến nhân tài giống như Phạm đại nhân vậy!”

Nghĩ muốn cùng hắn ngoạn ai binh chính sách? Cũng không có cửa đâu!

” Nhưng là……” Phạm Văn Diệp không nói chuyện khả phản bác, nhưng trong lòng không khỏi hoài nghi, nhìn Độc Cô Diễm chán ghét hắn như vậy, chỉ cần hắn chủ động mở miệng nói phải đi, hắn hẳn là nên vội vàng đáp ứng không kịp, vì cái gì lại thành ra thế này?

Nhìn thấy ánh mắt Phạm Văn Diệp đầy nghi hoặc ngạc nhiên, Độc Cô Diễm cũng thực buồn bực chính mình vì sao phải lưu trụ hắn, buổi tối hôm trước làm ra chuyện như vậy không phải là vì muốn làm cho hắn tự động chạy lấy người sao? Độc Cô Diễm không ngừng tự hỏi chính mình, nguyên lai chuyện đơn giản như thế nào lại thành ra phức tạp?

Đúng rồi! Nhất định là bởi vì một cảnh cáo nho nhỏ như vậy đối với Phạm Văn Diệp là không đủ, thật vất vả tìm được thú vui hảo ngoạn như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha? Hắn còn chưa có ngoạn đủ đâu! Nhất định là như thế này. Độc Cô Diễm lập tức có quyết định.

” Không bằng, trẫm phái một ngự y tới phủ Thượng thư, để cho hắn chiếu cố lão phu nhân, cũng phái thêm vài tỳ nữ đến hầu hạ, như vậy, Thượng thư đại nhân hẳn là có thể không cần băn khoăn nữa đi?”

Thừa dịp Phạm Văn Diệp còn chưa kịp hồi thần, Độc Cô Diễm liền có kết luận:” Liền làm như thế đi! Bãi triều.”

Cho dù thực không muốn một mình đối mặt Độc Cô Diễm, nhưng Phạm Văn Diệp vẫn cho rằng nên nói tất cả cho rõ ràng, khi lâm triều căn bản là không thể mở lời, vì vậy Phạm Văn Diệp mới cố nén trụ sợ hãi, một mình cầu kiến.

Cửa Ngự thư phòng vừa mở, liền thấy Độc Cô Diễm vẻ mặt tràn đầy biểu tình hưng phấn đứng dựa ở trước thư án.

” Phạm đại nhân.” Hắn không có hảo ý mở miệng,” Không thể tưởng được ngươi cư nhiên dám một mình đến gặp trẫm?”

” Thần tự hỏi Hoàng Thượng vì cái gì lại không chuẩn thần từ quan.”

Phạm Văn Diệp thực cố gắng làm cho chính mình bất vi sở động, nhưng khi Độc Cô Diễm từng bước từng bước đến gần

hắn, rốt cuộc nhịn không được một trận run rẩy.

” Ngươi đang phát run, sợ trẫm như vậy sao?”

Độc Cô Diễm lấy tay nâng cằm Phạm Văn Diệp lên, lại bị hắn ác cảm gạt đi.

” Đừng chạm vào ta!” Phạm Văn Diệp trợn mắt quát lên, cảm giác ghê tởm khi bị Độc Cô Diễm đυ.ng vào đêm qua nháy mắt lại hiện lên ở trong đầu, khiến hắn gắt gao bảo vệ chính mình, con ngươi ương ngạnh nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Diễm.

” Thật sự là ánh mắt quật cường a!” Độc Cô Diễm nhẹ nhàng cười, tiếng nói trầm thấp quanh quẩn ở trong Ngự thư phòng,” Nhưng trẫm cũng không cho rằng ngươi có lợi thế phản kháng.”

” Có ý tứ gì?” Phạm Văn Diệp trong lòng giật mình, biểu tình nhanh chóng biến đổi.

” Chém đầu cả nhà thì như thế nào?” chỉ là một câu khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại từ miệng cửu ngủ chí tôn nói ra, này cũng không phải tùy tiện lấy ra để nói chơi.

” Ngươi!” Phạm Văn Diệp phẫn hận túm lấy vạt áo Độc Cô Diễm, rốt cuộc bất chấp cái gì gọi là quân thần chi lễ.

” Mau nghĩ đến mẫu thân nhiều tuổi của ngươi đi, Phạm đại nhân.” Độc Cô Diễm ngược lại nắm lấy tay Phạm Văn Diệp,” Đây là thái độ ngươi nên có sao? Hiếu thuận Thượng thư đại nhân.”

Trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm một hồi lâu, Phạm Văn Diệp suy sụp buông tay ra, mỏi mệt cúi đầu, cảm giác vô lực khiến cho hắn rốt cuộc không thể tiếp tục tỏ ra kiên cường.

” Vì cái gì? Vì cái gì phải làm như vậy?” Trong âm thanh chất vấn, không giấu nổi áp lực cùng cảm xúc đang dao động.

” Bởi vì trẫm phát hiện trò chơi này ngoạn tốt lắm, cho nên, còn chưa đến thời điểm chấm dứt đâu.” Độc Cô Diễm lấy tay ôm lấy Phạm Văn Diệp dùng sức nâng lên, làm cho hắn đối mặt với chính mình.

Phạm Văn Diệp nghĩ muốn giãy dụa, lại không thể thoát khỏi giam cầm của hắn.” Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào?”

” Phạm đại nhân, ngươi có tiếng nói cùng thân mình thực khiến kẻ khác mất hồn đâu!” Cùng với ngôn ngữ ác liệt, Độc Cô Diễm cúi đầu ở trên cổ Phạm Văn Diệp khẽ liếʍ.

” Ta là nam nhân! Ngươi điên sao?” Phạm Văn Diệp chỉ cảm thấy ghê tởm, nghĩ muốn quay mặt đi, lại bất đắc dĩ bị tay Độc Cô Diễm gắt gao khóa trụ, làm cho hắn không thể động đậy.

” Đây là trừng phạt.” nói cho Phạm Văn Diệp nghe, cũng như là đang nhắc nhở chính mình, Độc Cô Diễm tà khí cười,” Ngươi cũng biết nên làm như thế nào đi? Phạm đại nhân.”

Lời nói này khiến trí nhớ đau khổ ở trong tẩm cung lại một lần nữa trở về, Phạm Văn Diệp thân thể liền nhịn không được hơi hơi run rẩy.

Độc Cô Diễm phất tay cho lui mấy thị nữ phía sau, lại quay đầu nhìn về phía Phạm Văn Diệp, chỉ thấy hắn hai tay nhanh cầm lấy vạt áo, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi dưới run rẩy không thôi, trong mắt tràn ngập không cam lòng cùng khuất nhục.

“Đến trên giường ngồi.” Độc Cô Diễm thanh âm lạnh như băng giống như đến từ địa ngục.

Phạm Văn Diệp chậm rãi đi đến mép giường, nắm chặt nắm tay, chưa có thời khắc nào lại bi thảm hơn với hiện tại.

“Cầm quần áo thoát.”

Phạm Văn Diệp hít sâu một hơi, thùy hạ mi mắt, nâng tay muốn cởi bỏ y kết (cúc áo) nhưng là run rẩy quá độ khiến hắn không thể thuận lợi cởi bỏ, cố gắng rất lâu rốt cuộc mới có thể xả hạ xiêm y mình mang.

Độc Cô Diễm từ đầu đến cuối đều chính là hai tay ôm ở trước ngực, thong thả nhìn ngắm thân mình run rẩy của Phạm Văn Diệp, khuôn mặt trắng bệch cùng những ngón tay run rẩy cởi y kết. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận kɧoáı ©ảʍ, thực giống như đang uống rượu ngon, trước là thưởng thức hương vị, sau đó là cuồng túy điên phong.

Phạm Văn Diệp nhẫn nhịn nhục nhã, cầm quần áo từng kiện thoát hạ, lộ ra thân hình mới hôm trước vị Độc Cô Diễm dày vò, một vết lại một vết hôn ngân xanh xanh đỏ đỏ trải rộng ở trên da thịt trắng nõn, mang theo ý vị dẫn dụ mãnh liệt.

“Nằm xuống.” Độc Cô Diễm nói ra mệnh lệnh vô tình.

Tùy theo mệnh lệnh Độc Cô Diễm đến nằm ở trên giường, Phạm Văn Diệp rõ ràng muốn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bản thân mình phải chịu thêm sỉ nhục nữa. Nhưng mà hắn đã quên mất, là người đương nhiên sẽ có cảm giác.

Một bàn tay lướt nhẹ qua mặt hắn chạy xuống cổ, đến trước ngực thì đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng phủ lộng.

Phạm Văn Diệp theo bản năng nghĩ muốn giãy dụa, nhưng lập tức cảm giác được đỏ tươi trước ngực bị một loại nhiệt nóng bao hàm, hắn sợ hãi phát ra một tiếng kinh suyễn.

Vừa mở mắt, liền thấy mái tóc đen của Độc Cô Diễm phi tán ở trước ngực mình, mà hắn lại đang tà tứ liếʍ ngoạn nhũ châu, làm cho nó vì mẫn cảm mà nở rộ.

“Không cần!” Phạm Văn Diệp thân thủ vừa muốn chống đẩy, lại vì bị Độc Cô Diễm đột ngột mυ"ŧ vào mà phát ra kinh hô.

“Cảm giác không tồi đi?” Độc Cô Diễm ngẩng đầu, mâu quang câu dẫn hồn phách kia lại nhìn thẳng vào sợ hãi trong mắt Phạm Văn Diệp.

“Mới không có!” Phạm Văn Diệp chỉ cảm thấy ghê tởm, một nam nhân lại bị một nam nhân khác đùa bỡn, hắn chỉ cảm thấy thực đáng xấu hổ.

“Phải không?” Độc Cô Diễm ác ý dưới tay chạm đến chỗ tư mật của hắn, thúc vào một ngón.

“Đau!” Không dự đoán được nhanh chóng như vậy, Phạm Văn Diệp nhăn mặt không ngừng lắc đầu, nghĩ muốn thoát khỏi đau đớn khó nhịn kia: “Hảo đau! Không cần!”

Vết thương đêm hôm trước còn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa hiện tại Độc Cô Diễm không hề chuẩn bị liền khẩn cấp xâm lược, lại càng thêm khó chịu.

“Thả lỏng!” Độc Cô Diễm lớn tiếng ra lệnh.

Phạm Văn Diệp đương nhiên biết phải thả lỏng, nhưng loại kịch liệt đau đớn này, giống như đang đoạt đi hồn phách của hắn, phá hủy hết thảy thần trí còn sót lại, làm cho hắn không tự chủ được sinh ra ý nghĩ muốn bài xích.

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, Phạm Văn Diệp thân thủ muốn đẩy ngón tay của Độc Cô Diễm đang loạn động ở trong cơ thể hắn ra, lại bị Độc Cô Diễm hất tay qua một bên.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể phản kháng sao? Phạm đại nhân!”

Nói xong, Độc Cô Diễm cúi người hơi hơi dùng sức cắn một ngụm lên ngực Phạm Văn Diệp, lưu lại một cái ấn ký màu đỏ, mà động tác như vậy lại làm cho Phạm Văn Diệp cả kinh càng thêm thắt chặt.

“Thật là…” Độc Cô Diễm nhanh nhíu mày: “Không phải vừa bảo ngươi phải thả lỏng sao?”

Kinh nghiệm trước kia của Độc Cô Diễm đều là do nhóm nam sủng chủ động a dua cầu hoan, bọn hắn làm việc ở trên giường, căn bản không có băn khoăn phiền toái như thế, nhưng là Phạm Văn Diệp vốn không rành việc này, tự nhiên khó có thể phối hợp. Chấp nhận sự thật này, Độc Cô Diễm đứng dậy đi đến trước ngăn tủ, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bình nhỏ.

Phạm Văn Diệp không có nhìn theo động tác của Độc Cô Diễm, khi cánh tay kia vừa rời đi, trong nháy mắt hắn còn nghĩ mình có thể thoát được một kiếp nhưng hắn rất nhanh liền thất vọng. Dưới ánh lửa, thân hình Độc Cô Diễm cơ hồ đều tràn ngập du͙© vọиɠ, trên vai còn có chỉ ngân Phạm Văn Diệp hôm trước vì đau đớn mà lưu lại, này khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng mà quay mặt đi.

“Đem miệng mở ra.” Độc Cô Diễm ra lệnh.

“Di?” Phạm Văn Diệp thấy rõ trên tay hắn đang cầm một viên thuốc. “Đây là cái gì?”

“Mị dược, cho ngươi dùng!” Độc Cô Diễm sau khi nói xong còn ác liệt bổ sung thêm một câu: “Dược tính của nó tin tưởng ngươi cũng biết, cho nên không cần sợ hãi, cũng sẽ không ảnh hưởng tới thân thể.”

Nghĩ đến bản thân bị mất đi khống chế đều là bởi vì đồ vật này, Phạm Văn Diệp trên mặt biểu tình hiểm ác không chút che dấu.

“Ta không cần ăn!” Hắn nghĩ muốn quay đầu đi, lại bị Độc Cô Diễm dùng sức chế trụ cằm, hắn giãy dụa một lần, lực đạo kia liền tăng theo một bậc, khiến hắn đau đớn tới muốn rớt nước mắt.

“Này cũng không phải do ngươi có thể quyết định.” Vừa lòng thấy Phạm Văn Diệp vẻ mặt ẩn đau, Độc Cô Diễm lại ra lệnh: “Mở miệng ra!”

Mà Phạm Văn Diệp chỉ có duy nhất một phản ứng là nhanh cắn chặt môi, căm tức trừng hắn.

“A.” Khẽ cười một tiếng, Độc Cô Diễm cầm lấy chén rượu trên bàn nuốt vào một ngụm, lập tức đem dược hàm ở trong miệng, nhanh như chớp đè lên miệng của Phạm Văn Diệp.

“Ngươi làm cái… Ngô!” Quát giận hóa thành một tiếng kinh suyễn, Phạm Văn Diệp vì không kịp khép miệng lại bị bắt nuốt vào rượu cùng dược Độc Cô Diễm uy, mà tốc độc cực nhanh lại làm cho Phạm Văn Diệp khụ khụ không ngừng.

“Khụ…” Phạm Văn Diệp ho khan đến đỏ mặt, mùi rượu khiến cho đầu óc hắn rất nhanh liền thấy một trận quay cuồng.

“Sách sách, không nên nuốt nhanh như vậy a!” Độc Cô Diễm ác liệt khıêυ khí©h, trêu đùa Phạm Văn Diệp làm cho hắn tâm tình đại hảo.

Phạm Văn Diệp phẫn nộ trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm cười đắc tà tứ, Độc Cô Diễm cũng không ngần ngại nhìn lại giống như khıêυ khí©h, hai người liền nhìn nhau như vậy, trong phòng nhất thời một mảnh tĩnh mặc, chỉ còn thoang thoáng tiếng hít thở trầm trọng.

Có lẽ là do đã từng nếm qua một lần mị dược làm cho Phạm Văn Diệp đối loại cảm giác này trở nên mẫn cảm hơn, không lâu sau, một cỗ nhiệt khí quen thuộc bốc lên, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt, mà tay của Độc Cô Diễm lại độc ác chạm vào chỗ mẫn cảm của hắn.

“Hẳn là đang bắt đầu phát tác đi, nhìn phản ứng ở nơi này mãnh liệt như vậy.”

Độc Cô Diễm hơi thở nóng rực thổi qua vành tai của Phạm Văn Diệp.

“Nga!” Phạm Văn Diệp thở dốc một hơi, mị dược làm cho hắn hoàn toàn không thể khống chế phản ứng chính mình, máu không ngừng sôi trào, nguyên lai cảm giác ghê tởm đều bị thay thế bởi kɧoáı ©ảʍ theo lòng bàn tay Độc Cô Diễm. Động tác Độc Cô Diễm càng ngày càng mãnh liệt khiến hắn cảm giác cơ thể càng thêm khao khát được bùng nổ.

“Buông tay!” Phạm Văn Diệp kháng cự, nhưng sự viếc giống nhau lại tiếp tục tái diễn, hắn không thể kiềm chế bản thân giải phóng nhiệt tình ở trên tay Độc Cô Diễm, hắn hận chết chính mình thực vô năng vô dụng.

Độc Cô Diễm đợi không kịp đem ngón tay trở lại phía sau của Phạm Văn Diệp, hắn vừa lòng khi cảm giác được Phạm Văn Diệp lúc đầu thoáng kháng cự nhưng sau dần dần thả lỏng.

“Ngô… ân…” Phạm Văn Diệp bị *** thúc giục khiến ánh mắt trở nên mê ly mông lung, thân hình càng ngày càng mềm mại vô lực, lý trí bị mị dược nắm trong tay sao còn có thể minh mẫn.

Độc Cô Diễm thấy Phạm Văn Diệp đã hoàn toàn thích ứng, miệng khẽ ngâm nga rêи ɾỉ khiến kẻ khác mất hồn, rốt cuộc chịu không được vọt vào trong cơ thể hắn, cuồng tứ loạn động.

“Ô… A a…” Bị bất ngờ xâm phạm thô bạo, Phạm Văn Diệp đau đớn ứa nước mắt. Độc Cô Diễm một lần lại một lần cường hãn tiến vào, giống như phải trừu tống đến chỗ sâu nhất, như muốn va chạm tới cả linh hồn.

Dây dưa, kết hợp, kí©ɧ ŧìиɧ, liền ngay cả giường lớn cũng chịu không nổi, không ngừng chớp lên, Độc Cô Diễm một lần lại một lần ở trên người Phạm Văn Diệp lưu lại ấn ký chiếm hữu, kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn hòa lẫn, càng kí©h thí©ɧ cảm quang của hai người, một đường không dừng lại, không gian mờ ảo, như trực tiếp đưa bọn hắn tới tầng cao nhất của khoái lạc.

Thân thể con người rất kỳ quái, sẽ bởi vì quen làm gì đó mà chuyển thành nghiện ngập, cũng sẽ bởi vì thói quen mà càng thêm mẫn cảm. Một kẻ trước kia vốn chán ghét mị dược giờ đây lại khiến cho Phạm Văn Diệp trở nên tối mẫn cảm, lại càng ngày càng không thể chống cự.

Mà Độc Cô Diễm cũng càng ngày càng không thể thỏa mãn khi chỉ thuần túy giữ lấy Phạm Văn Diệp, hắn thích nhìn Phạm Văn Diệp bởi vì mị dược tác dụng mà không thể khống chế bản thân, càng muốn thấy hắn cuối đầu khuất phục, hướng mình cầu xin được yêu thương cùng chiếm đoạt. Tựa như hiện tại—-“Ngô……” Phạm Văn Diệp vô lực nằm ở dưới thân hắn, phun ra một chuỗi rêи ɾỉ kiều mị động lòng người.

“Rất muốn phải không?” Hắn cuối đầu xuống bên tai nam nhân du duyệt hỏi han.

“Cái gì…” Phạm Văn Diệp ánh mắt mê man, thần trí vẫn còn hoảng hoảng hốt hốt.

Tay Độc Cô Diễm không ngừng ở trên người Phạm Văn Diệp vuốt ve qua lại, kí©h thí©ɧ những diểm mẫn cảm, ngẫu nhiên cúi xuống khẳng cắn lên da thịt sớm vì *** mà phiếm hồng, nhưng lại chỉ lướt qua hờ hững.

“Ngô ân…” Phạm Văn Diệp tự nâng cao thân mình, muốn Độc Cô Diễm xâm nhập sâu hơn, nhưng rồi lại không được đáp lại, làm ham muốn trong cơ thể càng tăng vọt khiến hắn sắp phát cuồng.

“Ngươi cầu trẫm a!” Độc Cô Diễm nhẹ nhàng cười, cắn lên nhũ châu diễm lệ trước ngực Phạm Văn Diệp.

Kɧoáı ©ảʍ này khiến cho Phạm Văn Diệp không thể khắc chế run lên.

Phạm Văn Diệp khó chịu lắc lắc đầu, hạ thân sớm đứng thẳng chờ phát tiết, nhưng lại không thể đi ra. Hắn giật giật tay, muốn tự mình giải quyết, lại bị Độc Cô Diễm cột vào đầu giường, không thể động đậy.

Đây là Độc Cô Diễm muốn khi dễ hắn, bắt hắn nhất định phải mở miệng cầu xin, nếu không liền chỉ có thể chịu thống khổ không thể phát tiết. Nhưng bảo hắn mở miệng, loại việc đáng xấu hổ này, hắn không cách nào làm được.

“Ô…” Cảm giác vô lực ép chặt lên cơ thể Phạm Văn Diệp, hai tròng mắt đầy nước vì ủy khuất mà chảy xuống, nước mắt trong suốt ướt đẫm khuôn mặt trắng nõn, khiến cho hắn càng thêm quyến rũ mê hoặc.

Độc Cô Diễm nhẫn nhịn xúc động muốn lập tức nhảy vào trong cơ thể hắn, hắn đương nhiên biết hiện tại Phạm Văn Diệp có bao nhiêu đáng yêu, mái tóc dài mượt đen bóng phi tán ở trên da thịt trắng noãn như ngọc, kí©h thí©ɧ mãnh liệt khát vọng chiếm hữu của hắn. Phạm Văn Diệp nhíu mi cố nín nước mắt, hơn nữa bộ dáng có bao nhiêu đáng thương nhìn chằm chằm hắn, mâu quang lưu chuyển như khấn cầu, hơi thở mùi đàn hương từ miệng phát ra biến thành ngâm nga khó nhịn.

Ở dưới loại hấp dẫn này, nam nhân bình thường khó có thể ức chế nổi, nhưng chỉ cần Phạm Văn Diệp không mở miệng chủ động cầu xin, Độc Cô Diễm liền không thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn, hắn nhất định phải chính tai nghe thấy Phạm Văn Diệp cầu xin tha thứ, đây chính là tôn nghiêm của hắn, tôn nghiêm của một vị vua.

Hắn lại càng thêm ác liệt nhẹ nhàng ma lộng du͙© vọиɠ của Phạm Văn Diệp, nhưng vừa chạm một lúc lại rời đi, phân thân phía trước cũng rút ra không tái tiến vào, làm cho Phạm Văn Diệp càng phản ứng kịch liệt hơn.

Hắn dùng mâu quang khẩn cầu tà mị câu dẫn Độc Cô Diễm, cũng không thấy Độc Cô Diễm có chút dao động. Phạm Văn Diệp đành phải không biết xấu hổ chủ động nâng thân mình lên, nhưng Độc Cô Diễm vẫn như trước bất động. Phạm Văn Diệp bất đắc dĩ dùng chân nhẹ nhàng cọ cọ Độc Cô Diễm, ý vị của động tác này không cần nói cũng biết, nhưng Độc Cô Diễm vẫn là tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

“Như vậy cũng vô dụng, Phạm đại nhân.” Độc Cô Diễm thanh âm cũng sớm vì cố nén *** mà khàn khàn: “Ngươi muốn cầu trẫm làm gì a, ngươi không nói, trẫm sao hiểu ngươi muốn được thưởng cái gì.”

Phạm Văn Diệp biết rõ hắn là đang ám chỉ cái gì, nhưng hỏa nhiệt trong thân thể hùng hùng thiêu đốt như muốn nổ tung, hắn cắn chặt môi dưới, nước mắt rơi càng nhanh, bởi vì hắn không có lựa chọn nào khác.

“Ô… Ta hảo khó chịu…” Hắn giãy dụa tay một chút, muốn Độc Cô Diễm giúp hắn cởi bỏ, còn Độc Cô Diễm lại cố tình không để ý tới.

Phạm Văn Diệp rốt cuộc chịu không được dùng chân kẹp chặt lưng Độc Cô Diễm, kéo hắn lại gần, mở miệng ai cầu: “Cầu cầu ngươi… Ồ… Làm ơn.”

Độc Cô Diễm vừa lòng mỉm cười, nhanh chóng cởi bỏ mảnh vải trói buộc Phạm Văn Diệp, hắn liền gắt gao cầm lấy du͙© vọиɠ của mình.

Lập tức, Phạm Văn Diệp cảm giác được một trận thúc đẩy đau đớn, sau đó lại là kɧoáı ©ảʍ du duyệt bồng bềnh, Độc Cô Diễm như mang theo hắn bay lên tới những đám mây.
« Chương TrướcChương Tiếp »