Chương 26: Chí hướng thật lớn

Ngủ một giấc tỉnh dậy, Phú Nguyên rõ ràng cảm giác được tâm tình của gia rất tốt, dù là vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ như trước, thế nhưng mà hắn ta vẫn nhìn ra, chỉ có điều hắn ta cũng rất nghi hoặc. Ngày hôm qua trước khi gia đi ngủ rõ ràng rất tức giận, tại sao sau một giấc ngủ, lại tràn ngập ánh hào quang như thế, giống như đã xảy ra chuyện vui to lớn nào đó vậy.

"An Khang, An Thái!" Sau khi giải tán đám người, Lăng Dật Thần đi vào thư phòng, nhìn thoáng qua Phú Nguyên đầy ẩn ý, sau đó gọi ám vệ.

"Gia." Trong chớp mắt, trong thư phòng liền xuất hiện hai người nam nhân toàn thân mặc trang phục màu đen, hai người tuổi không lớn lắm, thế nhưng khí tức trên người bọn họ rõ ràng muốn nói cho người khác biết, hai người bọn họ tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.

"An Khang, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đem mật thư này đưa đến kinh thành, nhớ kỹ, mật thư này nhất định phải tự tay giao cho phụ thân ta."

"Vâng, gia." An Khang trịnh trọng nhận lấy mật thư, nhón chân một cái liền biến mất trong thư phòng.

"Phú Nguyên, ngươi có biết thứ trong mật thư này làm sao mà có không? Đây chính là thứ mà đêm qua có người để ở bên cạnh gối đầu của ta đấy." Phú Nguyên nghe thấy gia gọi mình thì nhìn về phía hắn ta, thế nhưng theo tầm mắt đó, hắn ta lại có cảm giác máu huyết toàn thân đông lại từng khúc, cảm giác sợ hãi khiến cho lưng của hắn ta lạnh ngắt.

"Thuộc hạ bất tài, xin gia giáng tội." Hắn ta bên ngoài tuy rằng chỉ là tên người hầu, thế nhưng mà hắn ta và gia đều biết, thân phận thật sự của hắn ta chính là thị vệ thân cận, thị vệ đô lĩnh hoàng gia chính tứ phẩm, mắc phải sai lầm lớn như vậy, chưa nói đến việc cách chức điều tra, mà ngay cả nếu như gia muốn mạng của hắn ta thì cũng không oan uổng chút nào.

"Trách phạt. Xem thứ trên mật thư này thì thôi đi, nhưng có điều ngươi thực sự cũng nên dạy lại rồi. An Khang, từ hôm nay trở đi, ngươi dạy lại cho Phú Nguyên, việc như đêm qua ta không hi vọng sẽ phát sinh lần thứ hai."

"Vâng, gia."

"Thuộc hạ đa tạ gia ân điển." Ám vệ và minh vệ không chỉ khác nhau về mặt chữ mà bên trong ám vệ có rất nhiều thứ không phải hắn ta có thể tiếp xúc được, nhưng hiện tại gia lại lệnh cho hắn ta đi đến nơi đó, hắn ta tin tưởng chỉ cần hắn ta đi ra từ nơi đó, hiển nhiên sẽ thu được lợi ích không nhỏ.

"Có phải là ân điển hay không thì cứ chờ ngươi còn sống trở về lại nói sau."

"Gia yên tâm, thuộc hạ nhất định trở về gặp người."

Nói xong Phú Nguyên liền đi theo An Khang, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Lăng Dật Thần, khí sắc trong ánh mắt đã không còn sự vui mừng như trước, ngược lại dần dần sâu thẳm, giống như một cái vòng xoáy, sâu không thấy đáy.

Số liệu chỉ có một phần, tri châu và tri phủ Thông Châu đều không muốn để đối phương độc chiếm phần công lao này, thế nhưng mà lại lo lắng cửa hàng Xương Thịnh Lương bên kia trực tiếp đem sự tình thông báo về kinh thành, Tưởng gia mặc dù không có người làm quan trong triều, thế nhưng mà Tưởng gia lại có quan hệ thông gia với Hầu phủ. Sau khi hai phe cân nhắc, bọn họ quyết định dùng danh nghĩa của hai người viết một tấu chương.

Tấu chương rất nhanh được đáp lại, không chỉ ngợi khen bọn họ, mà còn triệu hồi bọn họ từ Thông Châu trở lại lục bộ kinh thành nhậm chức, triều đình bên kia còn phái Tư Nông Bộ và khâm sai qua bên này, hai người vui mừng khôn xiết nhưng lại không để ý đến một điểm trọng yếu chính là phản hồi này quá nhanh.

Sau khi biết khâm sai tới sẽ đi thẳng đến thôn Hòe Thụ thì lúc này mới giật mình không đúng, nhưng mà đúng lúc này mới kịp phản ứng thì đã quá muộn, thánh chỉ đã xuống, bọn họ ít ngày nữa sẽ phải trở lại kinh thành lĩnh chức. Cho dù có thời gian, bọn họ cũng không biết đến tột cùng là tin tức bị rò rỉ từ đâu, cho nên căn bản không có cách nào hạ thủ.

Giang lão gia bên này cũng vẫn luôn chờ đợi tin tức, mỗi ngày đều phải đi vào nội thành đi dạo một vòng, càng đợi lòng lại càng nặng trĩu. Hôm nay nghe nói triều đình phái người của khâm sai và Tư Nông Bộ đến Thông Châu, ông ấy lập tức trở về nhà, thần sắc ngưng trọng lôi kéo Tô Nam hỏi: "Tế tử, con nói đây là đáp lại chúng ta bên này hay là."

Tính toán thời gian hẳn là đáp lại phủ nha Thông Châu bên này.

"Nhạc phụ, đừng vội, rốt cuộc là bên nào, ngày mai sẽ có kết quả." Tô Nam cũng không chắc chắn, dù sao lòng quân vương khó dò, đã nhiều năm như vậy rồi, ai có thể đảm bảo sẽ không thay đổi. Huống chi đây lại là người có vị trí cao nhất.

"Ài, là ta sốt ruột rồi." Giang lão gia thấy sắc mặt tế tử cũng không tốt, thở dài một hơi, tế tử và ông ấy chẳng qua cũng chỉ là thứ dân chúng thấp cổ bé họng, đối mặt với người của phủ nha, thậm chí là người của Thiên gia thì ông ấy có thể có biện pháp nào.

Tô Nam nhìn vẻ mặt nhạc phụ trong chốc lát không còn thần thái, ánh mắt hơi nhíu lại. Năm đó đi vào thôn Hòe Thụ, lẻ loi một mình, lòng tràn đầy mệt mỏi, nhưng đến nay, hắn đã có kiều thê nhi tử, nhi nữ song toàn, có một gia đình ấm áp hoà thuận vui vẻ, lại có một nhạc phụ xem hắn như con ruột, mà tất cả những thứ này, có quan hệ không thể tách rời với lão nhân này.

"Nhạc phụ, đừng lo lắng, bất kể đáp lại bên nào cũng đều không thành vấn đề, cứ giao cho con xử lý là được." Vì một vài người không liên quan mà khiến cho những người thân thiết này chờ đợi lo lắng là tâm ma của hắn, còn không bằng Ly Nhi suy nghĩ thấu đáo, nhường nhịn, né tránh chưa bao giờ là phương pháp giải quyết vấn đề ngược lại chính là một loại dung túng.

"Con... Ài, vẫn là câu nói đó, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, là phúc là họa ngày mai sẽ biết." Giang lão gia cũng đã nhận mệnh rồi, tất cả nghe theo ý trời đi.

"Nhạc phụ, ngày mai người của nha môn tới, con với người cùng đi gặp."

Tô Nam biết rõ hiện tại hắn nói cái gì cũng không thể làm cho nhạc phụ yên tâm, tất cả đợi ngày mai sẽ biết.

Nếu thật sự là đáp lại phủ nha Thông Châu bên này, vậy thì hắn cũng không ngại cùng bọn họ đấu một trận, nhìn xem đến cùng thủ đoạn của ai cao minh hơn.

"Tiểu phụ thân, tiểu phụ thân." Giang lão gia còn muốn nói gì đó liền nghe thấy tiếng bước chân của nữ nhi cùng tiếng la thanh thúy, giọng nói của tiểu nữ oa lập tức xua đi phiền muộn trong lòng hai nam nhân.

"Ly Nhi, phụ thân ở chỗ này." Tô Nam dẫn đầu đi ra thư phòng, nhìn thấy nữ nhi của mình chạy đến thở hổn hển, vội mở miệng: "Chạy chậm chút, đừng để bị ngã."

"Tiểu phụ thân, người xem có ngửi thấy thơm không?" Tô Thiến Ly đưa cái bọc như vật quý trong tay đưa lên, bên trong là mấy búp lá non màu xanh mướt, tản ra một mùi hương tươi mát thanh nhã, không phải hương hoa, cũng không phải hương cỏ xanh, là một mùi hương rất đặc biệt. Tô Nam ngửi có chút giống hương trà, chỉ là hắn chưa từng gặp qua loại lá trà nào giống như thế này.

"Ly Nhi, đây là cái gì, ngửi có chút giống hương trà."

"Tiểu phụ thân, người cũng không biết sao?" Tô Thiến Ly cũng chưa từng thấy qua loại lá trà này, nhưng cô lại khẳng định đây là một loại lá trà, hơn nữa còn là cực phẩm, cô còn tưởng rằng nó là đặc sản ở đây, ở thế giới Tô Khuynh không có, thế nhưng tại sao ngay cả tiểu phụ thân cũng không biết đây là cái gì?

"Chưa thấy qua, nhạc phụ, người đến nhìn xem, người có biết đây là lá của cây trà gì không?" Tô Nam cũng hiểu được có lẽ là do bản thân ngu dốt, kiến thức hạn hẹp, thế nhưng mà khi Giang lão gia tới xem xét, cũng lắc đầu, biểu thị không biết.

"Tiểu phụ thân, ngoại tổ phụ, không biết cũng không có sao, con có thể khẳng định đây là một loại cây trà, chúng ta cứ thử đem những thứ này chế ra xem sao sau đó xem vị thế nào. Nếu tốt thì chúng ta sẽ đi đào mấy cái cây trà kia về, hoặc là dứt khoát mua luôn ngọn đồi phía sau núi Tiểu Hương kia, về sau phân gốc trồng cây trà, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể trồng ra một mảnh núi toàn là trà thì sao?"

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã cảm thấy hứng thú rồi, nếu cái lá trà này thật sự là cực phẩm, bất kể là muốn mượn thế hay là kiếm tiền, đều có thể được.

"Hả?" Giang lão gia và Tô Nam đều bị tham vọng hào hùng của cô làm cho kinh ngạc, núi trà, chí hướng thật lớn.