Chương 32: Cuộc nói chuyện của đôi phụ tử

Tô Thanh Vân may mắn thừa hưởng tài năng thiên phú của cha mình. Dù mới mười tuổi nhưng hắn đã học nhanh hiểu rộng hơn rất nhiều người lớn hơn mình. Năm trước, thầy dạy Tô Thanh Vân từng khuyến khích hắn tham gia kỳ thi hương. Trước kỳ thi một tháng, còn cho hắn trở về nhà tự mình ôn luyện, tránh để người xung quanh ồn ào gây ảnh hưởng.

Tô Nam cũng biết tài năng của nhi tử thừa hưởng từ mình, nhưng hắn cảm thấy lúc này tham gia kỳ thi còn quá sớm, tú tài mới mười tuổi, quá nổi trội, dễ gây chú ý khiến nhiều người săm soi. Vì vậy hắn muốn hỏi suy nghĩ thực sự trong lòng của nhi tử mình. Tại sao Tô Thanh Vân lại muốn thi hương? Nếu là vì muốn chứng tỏ bản thân, thì hắn cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì đó là quyết định của chính cậu, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, cậu cũng là tự mình chịu đựng mà đối mặt.

Nhưng nếu là vì những lý do khác, vậy hắn không muốn đứa con tuổi còn nhỏ phải gánh trên vai những thứ này, cũng không cần cậu phải dính líu mang những thứ không thuộc về mình.

"Thanh Vân, đang đọc sách sao, có thời gian nói chuyện với ta một chút." Có thể là vì nói chuyện với Tô Thiến Ly lâu ngày dẫn đến thói quen tùy ý của Tô Nam, hắn cảm thấy rằng lúc ở chung với con mình, không nhất thiết lúc nào cũng phải bày ra bộ dạng nghiêm khắc kia, đem thái độ cùng bằng hữu trò chuyện để nói với hài tử đôi khi lại thích hợp hơn nhiều. Cho nên lần này đến nói chuyện với trưởng tử, Tô Nam cũng cư xử rất tự nhiên, tùy ý.

Tô Thanh Vân thấy cha mình đi vào, vốn đang trong tư thế ngồi thoải mái lập tức đứng thẳng người dậy. Vừa nghe Tô Nam nói hết câu, liền sửng sốt một hồi mới định thần lại, hắn cảm thấy cha hôm nay thực không giống mọi ngày, nhưng cũng rất thích cảm giác này.

"Phụ thân, con chỉ là đang ôn lại những gì đã học trước đây. Không quan trọng lắm. Người tìm con có chuyện gì sao?" Tô Thanh Vân đặt sách xuống, ngồi trở lại ghế.

"Ừm, cũng không có gì quan trọng. Ta chỉ đến để hỏi con, con có chắc chắn về việc tham gia kỳ thi hương lần này không? Nếu thực sự vượt qua kỳ thi, con có kế hoạch gì sau đó?" Sau khi ngồi xuống, Tô Nam tự nhiên trên giá sách lấy ra một quyển mở ra xem. Cuốn sách này, ngoài suy nghĩ, hắn rất ngạc nhiên khi nhi tử mình ở trên mỗi trang sách lại viết vào vài chú thích, mà những ghi chú này ở độ tuổi của Tô Thanh Vân có thể coi là vô cùng xuất sắc.

"Cha, thật ra, con không muốn tham gia kỳ thi hương lần này. Cũng không phải không nắm chắc, mặc dù xếp hạng có thể sẽ không quá tốt, nhưng con nghĩ rằng để vượt qua kỳ thi thì không có vấn đề gì. Nhưng con không muốn kết quả chỉ được như vậy. Con muốn đợi thêm vài năm nữa, dù sao bây giờ vẫn còn nhỏ, tú tài mười tuổi, cũng quá phô trương rồi. Giống như câu nói, gỗ tốt trong rừng, gió ắt bẻ gãy.” Có lẽ Tô Nam hôm nay thực sự rất thoải mái, ở trước mặt Tô Thanh Vân như hai người bằng hữu đang nói chuyện khiến hắn không khỏi nói ra suy nghĩ trong lòng.

Ánh mắt Tô Nam sáng lên, vì đó thực sự không phải ý muốn của nhi tử mình thì chỉ có thể là do ngoại cảnh tác động. Mà tác động này chắc chắn không phải xuất phát từ Tô gia, vậy chỉ có thể là ở nơi Tô Thanh Vân theo học. Muốn dùng nhi tử hắn để làm nên tên tuổi bản thân, quả là ý tưởng không tồi. Tô Nam trong lòng hừ lạnh một tiếng.

"Nếu con đã không muốn đi vậy không cần đi, chỗ học kia, cũng không cần đi nữa. Tự học ở nhà cũng vậy, chỗ nào không hiểu có thể tới hỏi phụ thân, cũng tiện lo chuyện chăm sóc núi trà.”

"Chăm sóc núi trà? Chẳng lẽ phụ thân vì con không muốn thi hương mà tức giận sao?” Tô Thanh Vân ngẩn ra, không ngờ rằng phụ thân lại để cho hắn trở về làm công việc đồng áng sau khi nghe hắn nói mình không muốn thi hương.

"Tiểu tử thối, phụ thân con lại nhỏ mọn tính toán như vậy sao? Kỳ thi hương của con muộn vài năm có ảnh hưởng gì đến người làm cha này. Cho dù trưởng tử đời này không tham gia thi, đối với phụ thân cũng không có vấn đề gì. Quan trọng là con tự mình quyết định, tự mình hài lòng, ta không có gì phản đối.” Tô Nam búng một ngón tay lên trán Tô Thanh Vân, cười mắng một cái.

Tô Thanh Vân không phải kẻ ngốc, sau khi nghe những gì phụ thân nói, hắn cũng tự biết vì sao cha mình không muốn cậu đi thi hương, càng không quan tâm xếp hạng hắn như thế nào, chỉ muốn hắn có thể bình an, sống như những gì hắn muốn. Tô Thanh Vân trong lòng có chút khổ sở, cúi đầu rầu rĩ, giọng nói mang theo tâm trạng nặng trĩu: “Cha, con sẽ nghe theo người trở về trông coi núi trà, theo người học.”

“Được, cứ quyết định như vậy đi. Chuyện chỗ con theo học bên kia, để ta đi giải quyết được rồi.” Tô Nam nhìn bộ dạng mất mát của nhi tử, vừa thấy buồn lại vừa bực bội, nhưng vẫn không nói lời nào chỉ an ủi đứa nhỏ. Nhi tử muốn lớn lên, có nhiều thứ phải tự mình trải qua một lần.”

"Dạ. Phụ thân, không còn chuyện gì con đi tìm Thiến Ly một chút, tiện bàn bạc chuyện núi trà luôn.” Tô Thanh Vân sau khi nói xong liền nhanh chóng chạy như bay, bởi vì lúc này hắn cảm thấy rất xấu hổ khi phải đối mặt với cha mình. Bấy lâu nay ở thư viện cùng phu tử học, hắn không hề để phu tử phát hiện ra điều gì. Nhưng hôm nay, mới chỉ đối diện phụ thân một lúc, ông đã đọc thấu tâm tư, suy nghĩ của hắn. Tô Thanh Vân lúc này đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.

"Đại ca, đại ca, ca hôm nay không muốn học nữa, vậy cùng đệ đi làm đi, chúng ta cùng nhau đi bắt lươn.” Tiểu Vân Tiêu đang đi chơi dạo thì phát hiện hôm nay Hà gia thúc thúc thu hoạch lúa, liền vội vàng quay trở về lấy chiếc thùng gỗ của mình mang qua đó bắt lươn.

Vốn dĩ còn tưởng các vị thúc thúc cùng tỉ tỉ bọn họ đều lên núi trà có việc rồi, không có ai giúp mình, trở về lại thấy đại ca đang đứng ở sân, liền chạy lao vào túm lấy áo Tô Thanh Vân, không cần biết đại ca có muốn hay không, cứ vậy trực tiếp kéo đi.

Tâm trạng chán nản ban đầu của Tô Thanh Vân đã bị hành vi vô liêm sỉ của tiểu đệ đệ làm cho tan biến hoàn toàn. Nhìn sang thùng gỗ nhỏ của Tiểu Vân Tiêu, Tô Thanh Vân mỉm cười: "Vân Tiêu, đợi ca ca một chút, đại ca cũng đi lấy thùng gỗ, sau đó chúng ta cùng nhau đi."

“Được được, đại ca, huynh mau nhanh lên, nếu không chờ tới lúc chúng ta tới đó, bọn họ đều bắt lươn xong hết rồi.” Hiện tại mọi người trong thôn đều biết lươn có thể ăn được, cũng đều biết Hà gia hôm nay thu hoạch lúa, rất nhiều người kéo nhau đi bắt lươn. Tiểu Vân Tiêu lo sợ rằng, tới lúc hai người họ đến nơi thì bắt không kịp nữa rồi.

"Được." Tô Thanh Vân bất lực gật đầu, thật sự chạy tới phòng bếp, cầm thùng gỗ nhanh nhẹn chạy trở ra, sau đó ngồi xổm xuống để cho Tiểu Vân Tiêu leo lên lưng, vừa nói vừa cõng cậu chạy đi thật nhanh.

Vừa đến ruộng bên kia, mọi người nhìn thấy Tô Thanh Vân trên người mặc trường sam màu xanh lam, tất cả đều sửng sốt, "Tô Thanh Vân, con như thế nào lại ở đây? Không cần lo lắng, Tiểu Vân Tiêu ở đây tự có chúng ta để mắt trông trừng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

"Hà lão gia, con cũng là đến đây để bắt lươn, ông bận rộn như vậy, không cần lo lắng cho huynh đệ chúng con." Tô Thanh Vân nghe bọn họ nói, biết bọn họ đã hiểu lầm, cũng không giải thích gì nhiều, liền trực tiếp buộc tà áo lên, xốc quần xắn lại, bước đi xuống ruộng. Bên này Vân Tiêu ở trên bờ hò reo nói vọng xuống để Thanh Vân ở dưới nghe theo tìm hang lươn mà bắt.

Ngay lúc đó khi tất cả mọi người đều đang sửng sốt chưa kịp định thần, Tô Thanh Vân trong tay đã tóm được vài con rồi. Tiểu Vân Tiêu hai mắt híp lại thành một đường thằng, vui sướиɠ bắt lấy thùng gỗ nhỏ, sau đó đổ vào thùng gỗ lớn của đại ca.

"Ồ, Văn Khúc Tinh của chúng ta không ở nhà đọc sách, thế nào lại chạy tới đây nghịch bùn như vậy? Chân bùn đúng là chân bùn, học trò được phu tử coi trọng hóa ra cũng chỉ có như vậy, ngươi sinh ra chính là mang mệnh nhà nông rồi.” Đột nhiên một giọng nói chói tai vang lên, Tô Thanh Vân hướng theo phía âm thanh vọng lại nhìn, sắc mặt bình thản không chút thay đổi, mà những người xung quanh, mặt đều đã biến sắc.

"Tôn Bác Nguyên, chân bùn thì có làm sao? Không có người làm nông chúng ta, cửa hàng lúa gạo của cha ngươi có gạo để bán sao? Không phải thức ăn mà ngươi ăn hàng ngày đều là từ chân bùn này của chúng ta mà ra sao? Mẫu thân ngươi cũng chẳng phải xuất thân là nông dân sao? Như vậy tính ra, sinh ra Tôn Bác Nguyên ngươi không biết là xuất thân từ cái gì?” Vẻ mặt Tô Thanh Vân như thường lệ, không có một chút xấu hổ hay tức giận, nhưng những gì hắn nói lại vô cùng khí phác, trực tiếp khiến người bên kia đỏ bừng mặt vì thẹn.

Mặc dù những người có mặt đều cảm thấy lời nói kia có lý, nhưng đều là người bình thường, họ cũng không dám thách thức nhi tử nhà ông chủ lớn trong nội thành, cho nên trong lòng họ chỉ có thể thầm tán thưởng Tô Thanh Vân bên này. Có điều, thế sự lại luôn có những điều ngoài ý muốn.

"Thanh Vân nói rất hay, nông dân thì đã làm sao? Thái tổ lập ra Lăng Mặc chúng ta cũng là từ tầng lớp nông dân xuất thân mà thành.”

Tô Thanh Vân nhìn sang người vừa nói, nhíu mày, hắn không quen biết người này, vả lại, bọn họ cùng với cha của Tôn Bác Nguyên đang đi cùng nhau, còn có tri phủ Thông Châu và Tri Châu, cho nên hắn thực sự không biết người này là có ý tứ gì?

"Thôi thúc thúc, sao thúc lại ở đây, người cũng tới giúp con bắt lươn sao?"

Tiểu Vân Tiêu bên này lại nhận ra người vừa nãy, vui mừng nhảy cẫng lên, nhìn Thôi Chi Hạo với ánh mắt đầy mong đợi.

Sắc mặt Thôi Chi Hạo hơi cứng đờ, hắn hôm nay trên người còn đang mặc quan phục, lúc này bảo hắn xuống ruộng bắt lươn, chuyện tổn hại hình tượng như vậy sao có thể làm.

"Tiểu Vân Tiêu, hôm nay thúc thúc không đến bắt lươn. Hôm nay ta đến là vì có công việc."

"Vậy được, người đi đi, con cùng đại ca đi bắt lươn." Tiểu Vân Tiêu đầu óc non nớt, suy nghĩ rất đơn giản, người không thể giúp mình, muốn đi thì cứ để họ đi. Tô Thanh Vân nhìn đệ đệ cùng người kia nói chuyện, lúc này mới đoán được danh tính của người đó.

"Thôi thúc thúc, Thanh Vân ban nãy thất lễ rồi." Tô Thanh Vân đứng lên bờ ruộng, tay lau lau cái trán dính đầy bùn, cười ngượng nghịu.

“Không sao, không sao. Thôi thúc thúc không phải người ngoài, hai đứa con cứ tiếp tục đi.” Thôi Chi Hạo nhìn sang thấy được vẻ mặt kinh ngạc và ngạc nhiên của những người xung quanh, trong lòng khịt mũi khinh thường, hừ lạnh một tiếng. Dám động đến người Tô gia cùng Giang gia, đúng là tự tìm cái chết.