Chương 49: Như châu như báu

Hai năm nay bởi vì ngô có thể trồng được hai vụ rồi, cộng thêm thức ăn của bề bề cũng không khó ăn nữa, đầu năm nay Trân Tu Lâu buôn bán lời một cách thần kì, những năm sau các tửu lầu khác cũng biết cách rồi. Vì vậy không chỉ có thôn Hòe Thụ, những người trong thôn khác cũng bắt đầu bắt bề bề để bán, giá cả tuy là thấp, nhưng mà đối với thôn dân mà nói đã là một phần thu nhập không thể thiếu rồi.

Nhưng mà việc kinh doanh quan trọng là người không có mà ta có, người có ta không, người trong thôn đều bắt đầu đi bắt bề bề. Lúc mà bề bề càng ngày càng khó bắt, Tô Thiến Ly đề nghị ngoại tổ phụ lấy hồ nước chăn nuôi, Giang lão gia cùng với huynh đệ Giang gia tuy là cảm thấy chuyện nuôi bề bề không đáng tin cậy, suy cho cùng những cái này đều là trời sinh trời nuôi cả. Nhưng mà dù không đáng tin cậy cũng không ảnh hưởng gì tới kế hoạch hồ nước của bọn họ, không nói tới hồ nước này đào lên rồi, nếu không thể nuôi bề bề được, còn có thể nuôi cá, cho dù ngoại tôn nữ muốn dùng để chơi thì ông cũng không ngại gì.

Cái phần cưng chiều mấu chốt này của bọn họ, nên báo đáp cũng phải báo đáp thật to vào. Bề bề của bọn họ bán ra đều là người trong thôn mua cả, bởi vì những tửu lầu nhập bề bề rất bắt bẻ, cái đầu bề bề không béo thì liền không lấy, như thế vừa hay tốt cho Giang gia. Bề bề như vậy, nuôi cỡ một năm, năm nay lúc khởi hồ, có thể vừa to vừa béo, không chỉ có Giang gia kiếm được bộn tiền, Trân Tu Lâu vẫn luôn hợp tác với Giang gia cũng có thể chuyển mình rồi.

Giang lão gia nhìn thấy lợi ích của việc nuôi bề bề, đương nhiên muốn tiếp tục, nhưng mà bây giờ những con bề bề ngày càng ít đi, giống bề bề tự nhiên cũng ít rồi, cho nên mấy cữu cữu chỉ có thể đích thân mình đi bắt.

Giang lão đại cùng với Giang tiểu tứ vốn dĩ không có ý định đi, nhưng nghe thấy mấy ngoại sanh cũng muốn đi, cũng tham gia vào trong đội ngũ. Một nhóm bảy người ầm ầm một trận đi rồi, chỉ chừa lại hai đôi phu thê ngồi trong viện, Giang lão gia nhìn thấy nhà tế tử trong tiểu viện, buồn bực nhìn bọn họ hỏi.

“Tế tử, cũng đã hai năm rồi, nhà của các con bên đó còn chưa sửa xong à?”

“Cuối năm nay chắc là xong rồi.” Tô Nam quay đầu liếc nhìn cái viện bên cạnh, cười trả lời, cái viện này hắn dùng thời gian hai năm bày biện, cuối cùng cũng sắp xong rồi, trong lòng hắn rất chờ mong.

“Thật không biết con muốn biến cái viện này thành cái dạng gì nữa, có thể ở được không tốt hơn sao?”

Tô Nam cười nhạt không đáp, huống hồ có những chuyện giải thích cũng không thể rõ ràng được. Khi mà hắn quyết định xây nhà, đã có chủ ý ở đây rồi, cái nơi này chính là mạch tổ tiên của hắn, nếu đã là tổ tiền, đương nhiên không thể tùy ý.

Huông hồ đây còn là thái độ của hắn đối với những người khác, nói với bọn họ quyết định của hắn là vô cùng chắc chắn.

Suy nghĩ rối ren trong lòng của tế tử, Giang lão gia không hiểu, nhưng mà ông là một người trưởng bối văn minh, chuyện trong nhà của tế tử ông trước giờ ông đều không nói nhiều lời, chính là mấy đứa nhi tử, chỉ cần không phải thương thiên hại lý, chuyện hại người hại mình, ông đều không quản nhiều.

“Nhưng mà nhà các con bây giờ cũng không tồi, nhưng tiếc thật.”

“Cha, cái viện này không dở bỏ nữa, sau này để làm nhà thuốc, dù sao thì phía sau cũng có hai mảnh vườn thuốc kìa.” Tô Nam nhìn vẻ mặt xoắn xuýt không nỡ của nhạc phụ, bất giác nở nụ cười.

“Làm nhà thuốc? Phía sau các con không phải đã có một hiệu thuốc rồi sao? Còn phải chờ ta nói à, để làm phòng khách hợp hơn đấy.” Nhà tế tử hai năm nay người ra vô liên tục, chỉ là bởi vì chuyện của nhi nữ, mỗi lần đều làm thêm một chút rồi đi. Nếu mà có thêm một phòng khách nữa, cũng tốt để chiêu đãi, giờ cái cánh cửa bên phía kia đóng lại, chẳng khác gì có hai nhà, sẽ không có trở ngại gì.

Giang lão gia lại không biết phải nói gì, cứ cho là nhà bọn họ có thêm phòng khách, Tô Nam cũng sẽ không để những người kia ở lại.

“Nương, Bằng ca cùng với Phi ca năm sau cũng đã mười chín tuổi rồi, người có ý định gì không?” Cha và trượng phu nói chuyện của bọn họ, còn Giang thị thì cùng với Kiều thị nói về chuyện hôn sự của hai đệ đệ, bây giờ hai đệ đệ cũng đã lớn như vậy rồi, nhưng mà chuyện hôn sự vẫn chưa tới đâu, trong lòng nàng rất lo lắng.

“Ai da, nói tới chuyện này, nương cũng rất lo lắng, nhưng mà bà mối hỏi mấy nhà rồi, hai đệ đệ con đều không đồng ý, phụ thân của con cũng chiều theo ý bọn nó, ta lo lắng cũng không có tác dụng gì nữa.” Kiều thị nói tới chuyện này cũng sốt ruột, nhưng mà mấy người trong nhà đều không lo lắng, còn mình bà sốt ruột, bà muốn nói cũng không nói được. Bây giờ nhi nữ hỏi tới, bà liền nhịn không được mà nói ra hết nỗi tủi thân.

“Nương, mấy nhà đó con cũng thấy không được lắm, nhất là Trần gia đó.” Bởi vì biết Giang thị bận tâm chuyện của hai đệ đệ, cho nên Tô Nam cũng khá là quan tâm tới chuyện bà mối đến nhà, nói với thê tử.

“Ừm. Ta cảm thấy Trần gia cũng không tệ, đích xuất(con vợ cả) thì vừa dịu dàng vừa hào phóng, nghe nói lúc còn rất nhỏ đã giúp đỡ chuyện trong nhà rồi, gả cho lão Đại không phải là quá hợp sao. Có điều nó là trưởng tử, tức phụ sau này tự nhiên cũng phải nắm quyền trong nhà.” Kiều thị nghe nhi nữ trước giờ chưa bước ra khỏi cửa cũng nói như vậy, không nhịn được liền buồn bực.

“Nương, con từng nghe Nam Ca đề cập qua chuyện của Trần gia, con cảm thấy gia phong của Trần gia không được tốt cho lắm. Bây giờ nhà đó trừ đích thê ra còn có mười mấy thê thϊếp nữa, thứ xuất(con cái của thê thϊếp) cũng không ít. Người nói tiểu thư Trần gia tuổi nhỏ liền giúp đỡ việc nhà, chính là bởi vì ở dưới có quá nhiều thê thϊếp rồi, thứ xuất so với đích xuất nhiều hơn cả, đích thể áp đảo không nổi, mới để cho nhi nữ nhỏ tuổi cùng giúp đỡ việc nhà. Tiểu thư Trần gia từ nhỏ đã rất có kinh nghiệm, mà chúng ta từ trước tới nay luôn bình lặng mà sống, nếu mà tiểu thư Trần gia đem bầu không khí của Trần gia tới đây thì, đối với nhà chúng ta cũng đúng thật là không ổn lắm. Nếu như phá vỡ quan hệ của Bằng ca với mấy đệ đệ thì đúng là thật phiền lòng mà.”

Kiều thị nghe thấy nhi nữ phân tích, ngạc nhiên há to miệng, sau đó nghĩ nghĩ lại thấy sợ. Cũng may là nhi tử với cha hài tử đều không đồng ý, nếu mà cái chuyện hôn sự này thật sự thành rồi, sợ là sẽ rất phiền lòng.

“Vậy, vậy Lưu gia thì sao, nhà bọn họ tuy là hoàn cảnh kém hơn so với những nhà khác, nhưng mà nhà bọn họ với nhà chúng ta cũng không kém là bao, trong nhà còn có ruộng có đất nữa.” Kiều thị nghĩ tới gia phong nhà có thê thϊếp không được, vậy thì tìm nhà không có những cái này là được.

Nhưng mà Giang thị sau khi nghe xong mặt mày càng khó coi hơn, “Nương, Lưu gia tuy là gia phong không tồi, nhưng mà cô nương của Lưu gia không nói tới phép tắc lễ nghĩa, đến cả chữ còn không biết nữa kìa.” Tìm cho đệ đệ một người tức phụ như vậy, nàng không đồng ý, huynh đệ bọn họ không cần tìm tiểu thư khuê cát nhà to cửa rộng, nhưng tối thiểu cũng phải là tiểu gia bích ngọc(con gái rượu), biết chút lễ nghĩa lễ nghi, có thể biết chữ, biết may vá thêu thùa, thậm chí mấy chuyện bếp núc này kia, sau này có thể từ từ dạy dỗ là được.

Kiều thị vốn dĩ còn nghĩ xa hơn nữa kìa, bây giờ nghe thấy lời của nhi nữ, trong lòng ngày càng bất ổn hơn. Nhưng mà bà không thể cãi nhau với nhi nữ được, nếu mà lỡ kích động nhi nữ phát bệnh lại, vậy thì lại một mất một mười quá rồi.

“Vậy thì chúng ta cứ từ từ tìm, nếu không được nữa thì để cha con, cùng với mấy tên tiểu tử thối kia tự tìm là được rồi.” Vốn dĩ chỉ là lời thuận miệng an ủi nhi nữ, nhưng lại không ngờ lại làm cho Kiều thị tin thật.

Giang lão đại cùng với Giang lão nhị không biết là vì bọn họ, tỷ tỷ của bọn họ cùng với nương đều sầu đến mức tóc bạc phơ. Bọn họ lúc này đang đưa hai đệ đệ, ba đứa ngoại tôn chơi đùa tới mức quên hết tất cả, sau khi Giang gia phát tài, bọn họ cả ngày bận chuyện làm ăn trong nhà, tiền đồ triển võng, đã rất lâu rồi chưa thư thả mà chơi đùa như này.

Huống chi bởi vì có bọn họ dẫn dắt, mấy đứa cỡ nhỡ tiểu tử trong thôn cũng đem đồ từ nhà ra, mỗi một đứa một cái bó đuốc, soi sáng giống như ban ngày, khí thế ngất trời như ngày mùa vậy.

Tô Thiến Ly nhìn thấy những nữ oa cũng xuống đất đào lươn, cũng có chút lay động, nhưng mà cô vừa muốn xắn ống quần lên, liền bị đại ca ngăn cản, “Ly Nhi, ban đêm nước ở ruộng này rất sâu, muội không thể đi xuống đó được, sẽ bị cảm lạnh đó.”

“Tỷ tỷ, tỷ cầm cái thùng gỗ là được rồi, đệ với ca ca bắt là được.” Tiểu Vân Tiêu nghe thấy lời của ca ca, cũng lập tức nói theo.

Trong thôn cũng có không ít nữ oa cùng với ca ca đệ đệ của họ tới, nghe thấy lời của huynh đệ Tô gia, rồi lại nhìn thấy ánh mắt của Tô Thiến Ly, có chút ngưỡng mộ mà ghen ghét. Vì sao ở nhà chúng đều bị mắng là lỗ vốn thua tiền, còn kiếm sống không được, mà nàng lại được phụ mẫu huynh trưởng, đệ đệ nâng niu như châu như báu chứ?