Chương 110

Trương Hiên mỉm cười gật đầu.

Ra đến bên ngoài, cô bé con vội vàng bò vào trong xe, sau đó, lên giọng với Hạ Mộng: “Mẹ ơi, mẹ lái xe đi, con muốn ngồi cạnh bố cơ!”

Hạ Mộng cảm thấy rất phiền muộn, nhưng nghe con gái nói thì vẫn ngoan ngoan ngoãn đi về ghế lái xe.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng động cơ ô tô vang lên rất lớn, một chiếc Porsche 911 đang lao nhanh đến, không có dấu hiệu chậm lại chút nào.

Nếu như bị chiếc xe này đâm phải, Hạ Mộng nhất định sẽ bỏ mạng.

Ngay lập tức, Trương Hiên đưa tay, kéo Hạ Mộng vào lòng, rồi thuận thế đẩy chiếc xe đi ra xa một cách nhẹ nhàng không ai hay biết.

Chiếc xe kia đang rồ ga, bị chệch hướng thì đâm thẳng vào hàng rào xanh bên cạnh.

“Rầm!”

Chiếc xe Porsche 911 trị giá hơn bốn tỷ đồng đã dừng máy.

Cô bé con sợ đến mất hồn, mãi đến khi nhìn thấy bố đã kéo mẹ vào lòng, thì mới yên lòng.

Lúc này, Trương Hiên đang rất tức giận, nhưng đồng thời, tâm trí cũng run lên, bởi tay của anh đang chạm vào làn da mềm mại của Hạ Mộng.

Trương Hiên ôm Hạ Mộng trong lòng, có thể đoán được cô ấy cũng chưa đến năm mươi cân nữa, cảm giác người phụ nữ trong lòng anh thật nhỏ bé. Mùi thơm cơ thể của cô ấy bay vào mũi của anh, khiến nhịp thở của Trương Hiên gấp gáp hơn.

Đúng lúc này, cửa chiếc xe Porsche 911 mở ra, một người phụ nữ trang điểm bắt mắt loạng choạng bước ra bên ngoài.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô ta nổi giận đùng đùng chạy đến.

“Các người không có mắt à! Đứng giữa đường mà không nhìn xe à? Có phải là chán sống rồi không?”

“Các người có biết xe của tôi đắt tiền lắm không hả? Bọn dân đen chết tiệt!”

Ả đàn bà kia nhanh chóng đi đến, không nói thêm câu nào, đưa tay lên, định tát Hạ Mộng một cái, cô ta nhìn Hạ Mộng, ánh mắt đầy tức giận.

Trương Hiên hơi nhíu mày, đưa tay ra chặn tay của cô ta lại, lạnh lùng nói: “Thiếu chút nữa là cô đâm vào người ta rồi, có biết không hả? Có phải là cô nên xin lỗi người ta trước hay không?”

“Xin lỗi?” Ả đàn bà kia nghe vậy thì cười lớn, giơ một tay khác lên, chỉ vào Hạ Phi Huyên đang đứng cạnh Trương Hiên.

“Một đám nghèo kiết xác, có sống cũng chỉ là lãng phí lương thực! Còn mày nữa đấy, đồ tiện chủng!”

“Tao không những muốn đánh mà còn muốn bọn mày quỳ xuống, nếu không tao nhất định không cho bọn mày đi!”

Cô bé con sợ đến mức quên luôn thế nào là trốn đi.