Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Vương Trở Về

Chương 112

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa nãy, nếu như không có Trương Hiên ở đây, có lẽ cô đã mất mạng rồi.

Cô có chết hay không thì không có sao hết, nhưng còn con gái của cô thì sao?

Cô chính là người thân duy nhất trên đời này của con bé.

“Bốp!”

Ngay sau đó, một chuyện vô cùng bất ngờ xảy ra, Hạ Mộng đột nhiên quay người lại, tát cho người phụ nữ kia một cái.

Mặc kệ khuôn mặt của người phụ nữ kia đã sưng vù.

Lúc này, có tiếng mở cửa vang lên, một bé gái loạng choạng đi ra khỏi chiếc xe Porsche 911, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô bé òa lên khóc.

Hạ Phi Huyên nhìn thấy vậy thì lập tức chạy đến.

“Tiểu Liên, đừng có khóc! Khóc rồi thì không còn là em bé ngoan nữa đâu!

Tiểu Liên ôm chặt Hạ Phi Huyên, khóc như mưa: “Phi Huyên, cậu bảo bố với mẹ cậu đừng đánh mẹ của tớ nữa được không?”

“Tiểu Liên ơi, cậu đừng khóc, bố mẹ tớ sẽ không đánh mẹ cậu nữa đâu!” Cô bé con nghiêm túc đồng ý.

Tiểu Liên vùng ra khỏi vòng tay của Hạ Phi Huyên, đi đến bên cạnh người phụ nữ kia, ôm cô ta vào lòng, nói: “Mẹ ơi, đừng đánh nhau nữa có được không?”

Trương Hiên hơi giật mình, không ngờ một người phụ nữ kia phách lối như thế, nhưng con gái cô ta lại rất hiểu chuyện.

Ai ngờ được, ngay sau đó, tất cả mọi người lại một lần nữa sững sờ.

“Bốp!”

Chỉ kịp nhìn thấy, ả đàn bà vung tay tát mạnh một cái, Tiểu Liên phải nhận cái tát này, con bé không kịp phản ứng gì, lập tức ngất lịm đi.

“Cút đi, đừng có gọi tao là mẹ! Sao mày lại là con gái, nếu không phải tại mày thì tao có thể thành ra nông nỗi này được cơ chứ?”

Người đàn bà kia không hề có chút cảm động nào mà trong mắt chỉ đầy sự oán hận và cay độc.

Cô ta trút hết tức giận lên người con gái, một cái tát còn chưa đủ, mặc kệ Tiểu Liên đang hôn mê, cô ta giơ một chân lên định đạp con mình thêm một cái.

Không ai có thể lường trước được cảnh tượng này.

Nhưng chính vào lúc này, một bóng người hiện lên, chân của ả đàn bà kia còn chưa hạ xuống, thì cả người đã văng ra xa.

“Bịch!”

Một âm thanh trầm đυ.c vang lên, ả đàn bà nặng nề rơi xuống đất, cả người bị rơi lăn lóc.

Lúc này đây, không có ai đồng tình ả đàn bà này, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn cô ta đầy căm phẫn.

Loại đàn bà như vậy, không đáng để thương hại.

“Tiểu Liên, cậu sao rồi?” Hạ Phi Huyên hoảng sợ, cô bé con chạy đến bên cạnh bạn thân, đau lòng khóc lóc thảm thiết.
« Chương TrướcChương Tiếp »