Chương 113

Trương Hiên đi đến, bế bé Tiểu Liên đang hôn mê lên, đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, kéo tay áo của Tiểu Liên lên.

Ngay lập tức, sát ý của anh nổi lên.

Không chỉ có anh, mọi người xung quanh đều không kìm được tức giận, trừng mắt nhìn người đàn bà kia.

Trên tay của Tiểu Liên có rất nhiều vết bầm tím, là dấu vết của dây trói và vất đánh của gậy.

Sau khi cởi bỏ quần áo của cô bé, quả nhiên, trên người cô gái nhỏ toàn là vết thương. Ngoại trừ khuôn mặt và đôi bàn tay, thì trên người cô bé không hề tìm được một chỗ nào lành lặn cả.

“Tiểu Liên, Tiểu Liên ơi!” Sau khi Hạ Phi Huyên nhìn thấy như vậy, cô bé con vô cùng hoang mang, sợ hãi, còn nghĩ rằng bạn thân của mình đã chết rồi.

Hạ Mộng rất đau lòng, cô vội vàng bế Tiểu Liên vào lòng: “Trương Hiên, anh bế Phi Huyên đi, chúng ta cùng nhau đi khám bác sĩ.”

Cô gái nhỏ này thực sự rất đáng thương, còn bé như vậy đã bị mẹ của mình ngược đãi và hành hạ.

Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn ả đàn bà kia, đây có còn là người nữa không?

“Đợi chút, bọn tôi cũng đi luôn!”

Không ngờ rằng, vào lúc này, mọi người xung quanh đều động lòng trắc ẩn.

Sau đó, một đoàn người đông đúc kéo nhau đi về phía bệnh viện.

Ả đàn bà lạnh lùng nhìn theo bóng của đám người Trương Hiên, ánh mắt đầy sự oán hận, độc ác.

“Tao sẽ khiến chúng mày chết không được yên thân!”

Cô ta nói rồi lôi điện thoại ra, bấm một dãy số.

Sau khi đến bệnh viện, mọi người mới biết được, tổn thương trên người của bé Tiểu Liên còn nghiêm trọng hơn những gì họ đã thấy.

Ngay cả vị bác sĩ hành nghề lâu năm, khi làm kiểm tra cho Tiểu Liên cũng không kìm được nước mắt.

“Không được! Chúng ta phải báo cảnh sát! Không thể để bé Tiểu Liên ở cùng với người đàn bà độc ác kia được!”

Một vị phụ huynh tức giận lên tiếng.

Ngay sau đó, ở bên ngoài có tiếng ồn ào vọng vào.

Một lát sau, có tiếng bước chân đi về phía này vang lên.

“Là người của chính quyền.”

Một người lên tiếng khi nhìn thấy quần áo đồng phục trên người họ.

Nhìn thấy người đi đầu, Trương Hiên nhíu mày, cười nhạt một tiếng.

“Ai là Hạ Mộng?”

Người dẫn đầu lạnh lùng nói.

“Là tôi đây, các anh có chuyện gì không?”

Hạ Mộng bế Hạ Phi Huyên vẫn đang nức nở, bước ra nói.

“Có người báo án nói rằng cô buôn bán trẻ con, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!”

Người kia liếc nhìn Hạ Mộng một cái, ánh mắt khá bất thường, vừa nói vừa lấy ra chiếc còng tay, bước lên một bước.