Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Vương Trở Về

Chương 117

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tên béo cười vang, giống như đã có thể thấy được cảnh tượng Trương Hiên bị đánh cho phải quỳ gối xin tha mạng rồi tự tay dâng Hạ Mộng lên cho mình.

“Vậy là anh muốn chết rồi!”

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Trương Hiên.

Ngay sau đó, một bóng người lóe lên, Trương Hiên nắm lấy cổ tên béo, nhấc bổng anh ta lên.

Mọi người đều ngây ra khi nhìn thấy cảnh tượng này, tên béo này cũng phải nặng ít nhất là một tạ, nhưng Trương Hiên lại có thể nhấc bổng anh ta lên chỉ bằng một tày, giống như chẳng tối chút sức lực nào.

Trương Hiên nhìn tên béo, mặt lạnh như băng, lửa giận ngút trời, anh ghét nhất kẻ nào lấy người nhà của anh ra để uy hϊếp.

Trong con mắt anh, Hạ Mộng chính là người nhà của mình.

Chỉ với việc anh ta muốn động chạm vào Hạ Mộng, thì đã đủ lý do để Trương Hiên gϊếŧ chết tên béo này rồi.

“Thằng nhãi, khách sạn Mộng Hải Lam Thiên này là địa bàn của ông mày, mày dám ra tay hay sao?”

Sau đó, anh ta gườm mắt nhìn đám người kia: “Còn đứng ngây ra đây làm gì? Mau nổ súng cho tao! Gϊếŧ nó!”

Những người bảo vệ kia lúc này mới kịp phản ứng, người nào người lấy vội rút súng ra, chĩa hết về phía Trương Hiên.

Tên béo nhe răng ra ca cười: “Thằng nhãi, mày có gan thì đừng có mà thả ông mày xuống!”

_____

“A!” Hạ Mộng lần đầu tiên nhìn thấy súng, sợ đến mức hét ầm lên.

Phi Huyên sợ đến tái xanh mặt, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, đừng cạnh bên người Trương Hiên, giống như Trương Hiên cho con bé một cảm giác an toàn rất lớn.

Tên béo cứ nhìn Hạ Mộng không biết chán, giống như là có thể hấp thụ được hương thơm trên người cô, không hề kiêng dè Trương Hiên chút nào, giống như anh ta có thể chắc chắn rằng Trương Hiên không dám ra tay.

Anh ta tin chắc, chỉ cần cái tên Trương Hiên này không ngu thì khi nhìn thấy đám bọn họ cầm súng, Trương Hiên nhất định biết làm gì là đúng đắn nhất, trừ khi anh không lo lắng cho tính mạng vợ con của mình nữa.

“Tôi quay lại Đông Sơn này, không muốn động chạm đến anh đâu, nhưng sao anh cứ phải ép tôi như vậy?”

Trương Hiên lạnh lùng nói, đến cả ánh mắt cũng lạnh như băng.

Nhìn thấy ánh mắt của Trương Hiên, tên béo không khỏi thấy sợ hãi.

“Nổ súng!”

Tên béo đột nhiên quát lên.

Người đàn ông này không sợ cả súng!

Trong lòng tên báo đột nhiên có một cảm giác như vậy.

Sau đó, anh ta cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng nổi, chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Sao lại có người có thể không sợ súng được cơ chứ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »