Chương 13

“Tiểu Linh bảo em tham gia buổi họp lớp, cậu ấy và Tiểu Phương là bạn thân nhất trong lớp của em, nhưng…”

“Nhưng gì nào?” Trương Hiên cảm thấy nghi hoặc, họp lớp, đây là việc tốt.

Trương Nhược Hi không trả lời, cô ấy rất không thích những người đó, tụ họp cùng nhau chỉ là để so sánh với người khác quần áo của ai đẹp hơn, xe của ai tốt hơn.

Thấy em gái không trả lời, Trương Hiên nhíu mày, sau đó liếc nhìn quần áo của em gái, mặc dù trông rất sạch sẽ, nhưng bộ quần áo này đã mặc được ít nhất hai năm trở lên rồi.

Nghĩ đến đây, anh nắm tay em gái bước ra ngoài.

“Anh, anh làm gì vậy?” Trương Nhược Hi có chút nghi hoặc.

“Đi mua ít quà cho Nhược Hi của anh, anh vội vàng trở về, nhưng không thể thiếu quà gặp mặt được.”



Buổi chiều.

Trong trung tâm thương mại, Trương Hiên không nề hà phiền phức cùng Nhược Hi chọn hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác.

Lúc bắt đầu, Trương Nhược Hi vẫn rất vui vẻ, nhưng sau khi cô ấy nhìn thấy giá quần áo, cô ấy có chút rụt rè bất an.

“Này, đây không phải là hoa khôi Trương Nhược Hi của trường chúng ta sao? Cậu không đến nhà ăn làm việc sao? Sao lại có thời gian đi trung tâm thương mại vậy?”

Lúc này, một giọng nói chanh chua truyền đến.

Nghe thấy giọng nói này, Trương Hiên cảm nhận được rõ ràng thân thể của cô em gái bên cạnh mình run lên.

Một tia lạnh lẽo dâng lên trong đôi mắt, Trương Hiên mang theo vẻ lạnh lùng, quay người nhìn.

Anh thấy một cô gái chải tóc kiểu công chúa, mặc váy xếp ly, trông rất xinh.

Cô gái đó thấy Trương Hiên nhìn mình, cô ta liếc nhìn đi nhìn lại anh bằng ánh mắt trêu đùa.

Mặc dù Trương Hiên mặc quần áo rất phổ thông, nhưng sống trong quân ngũ nhiều năm đã tạo cho Trương Hiên một khí khái anh hùng mà người thường không có được, thêm vào đó là vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, bỗng khiến cho đôi mắt của cô gái kia sáng lên.

Người đàn ông này thật đẹp trai! Đáng tiếc là quá nghèo!

Với con mắt tinh tường nhiều năm của cô ta, cả người Trương Hiên chỉ có giá nhiều nhất là một trăm tệ, đúng tiêu chuẩn của những con ma nghèo.

“Anh, chúng ta đi thôi!”

Trương Nhược Hi ôm chặt cánh tay Trương Hiên, nhỏ giọng nói.

“Được!”

Trương Hiên nhớ đến ánh mắt sợ hãi khi nhìn anh trước đây, anh không khỏi thương yêu.

“Đi? Đi vội như vậy để làm gì chứ?” Hoắc Oánh Oánh chắn trước mặt Trương Hiên, nhìn Trương Nhược Hi bằng vẻ giễu cợt.

“Trương Nhược Hi, nhìn thấy tôi là lập tức bỏ đi, cậu có ý gì đây?”