Chương 130

Hơn nữa, lúc này Trương Bằng Trình còn gây chuyện ầm ĩ thế kia, vừa hay cho anh ta một lý do để đuổi Trương Bằng Trình ra khỏi tập đoàn Trương Thị.

“Tống ra ngoài? Trong nhà họ Trương này, ai cũng có tư cách để nói câu ấy, chỉ riêng anh, Trương Phong, anh không có cái tư cách ấy đâu.”

Những người bảo vệ thấy người gây chuyện là Trương Bằng Trình, cũng ngập ngừng không bước lên tiếp nữa.

Ở bên trong nhà họ Trương, Trương Phong có uy thế cao hơn Trương Bằng Trình, nhưng ở bên ngoài lại không như thế.

Trương Hiên dửng dưng nhìn.

“Anh ơi, anh giúp anh Bằng Trình được không? Anh ấy rất thích Vương Hi Nhiên.” Trương Nhược Hi vội vàng ôm lấy cách tay Trương Hiên, nhìn cô nhóc giống như một bé cún con đáng thương vậy.

“Được!”

Trương Hiên cười nhạt.

Trương Bằng Trình, Trương Hiên nhớ lại, lúc còn nhỏ anh với anh ta cũng chơi với nhau rất vui, nhưng sau này lớn lên lại không có giao lưu nhiều với nhau nữa.

Chẳng ngờ, lúc anh gặp khó khăn, Trương Bằng Trình vẫn có thể đối xử tốt với Nhược Hi như cũ, đã như vậy, người này cũng không cần thiết phải chết nữa.

“Một tên công tử chỉ biết có ăn chơi, quần là áo lượt thì có tư cách gì mà đuổi tôi đi. Chỉ dựa vào anh là con trai của Trương Kế Giang thôi hay sao?”

“Làm cách nào mà bố của anh trở thành người chưởng quản của nhà họ Trương, không phải anh đã quên mất rồi đấy chứ?”

“Cả đám bè lũ xu nịnh, chẳng có năng lực gì. Nếu như không phải các người đi làm con chó săn cho nhà họ Lâm thì nhà họ Trương đã sớm hất các người ra rồi.”

Cái chết của Trương Thiên Lâm đến tận lúc này vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng sự việc này đã trở thành cấm kị của nhà họ Trương. Hôm nay, câu chuyện này lại một lần nữa được Trương Bằng Trình nói ra, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt bất thường.

“Câm miệng!”

“Trương Bằng Trình, mày muốn chết có phải không!”

Điều cấm kị trong gia tộc mà lại bị niềm tự hào của gia tộc không kiêng nể gì mà nói ra như vậy, ngay lập tức khiến cho ánh mắt tất cả những người xung quanh đều biến sắc.

“Hôm nay tôi muốn xem xem, là ai còn nói Trương Kế Giang tôi không xứng làm người chưởng quản của nhà họ Trương?”

Đúng lúc đó, một người đàn ông đứng tuổi mặc bộ đồ truyền thống đủng đỉnh đi tới, theo sau ông ta là cả một đám đông người vây quanh như những vì sao đang quay xung quanh mặt trăng vậy. Cảnh tượng ấy lập tức trở thành tiêu điểm của đám đông.“Chưởng quản Trương!”

“Là chưởng quản Mạnh!”

“Còn có cả chưởng quản Vương nữa!”

Những người xung quanh Trương Hiên kích động đứng cả lên, nếu như không phải lúc này thời cơ không đúng, bọn họ đã sớm đi lên trước để chào hỏi rồi.

Trong số mười mấy người đứng bên cạnh Trương Kế Giang, có một người đang lạnh nhạt nhìn xung quanh, bỗng cảm giác được một ánh nhìn phóng đến.

Ông ta nương theo hướng tia nhìn, thấy được khuôn mặt Trương Hiên. Mới chỉ hơi di chuyển, nhân lúc mọi người có mặt ở đây không để ý đến, Mạnh Vị Nhiên đã bước nhanh đến trước mặt Trương Hiên.

“Mạnh Vị Nhiên ra mắt cậu Trương.”